Chương 74
Nghe bà nội nói vậy, người phụ nữ lập tức di chuyển đầu gối quỳ trước mặt tôi, vừa ôm chân tôi vừa khóc kể: “Tiên cô, van cô cứu con tôi với, nó bị tà ma dưới sông bám theo, sắp chết rồi, van cô cứu nó với..”
Tôi nhanh chóng đỡ người phụ nữ dậy, kêu bà ấy ngồi nói chuyện, kể lại cho tôi nghe có chuyện gì.
Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất
“Đó là chuyện hồi tháng sáu năm ngoái, con trai tôi đi học đại học ở Đồng Lĩnh Hòa, lúc nghỉ hè về nhà, nó từng tắm rửa ở con sông Thải Ngọc đối diện nhà tôi, thế là xảy ra chuyện. Sau khi về nhà, con trai tôi cứ bị mê sảng, suốt ngày bảo trong sông có cô gái đang chờ nó, bảo nó đã hẹn với cô gái đó rồi, tháng ba năm nay sẽ cưới cô ấy. Khi đó chúng tôi không coi trọng chuyện này, nhưng mấy ngày gần đây, con trai tôi đang đi học bình thường thì bỗng về nhà, nói kiệu rước dâu bên bờ sông đang chờ nó, nếu trong vòng 3 ngày không lên kiệu thì cô gái kia sẽ nổi giận dâng lũ lụt nhấn chìm thôn làng chúng tôi. Bây giờ con trai tôi đã bị chúng tôi trói lại, không ăn không uống mấy ngày. Nếu cứ tiếp tục như thế thì nó sẽ chết mất!” người phụ nữ vừa nói vừa lau nước mắt nước mũ. Bà ấy vốn chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng có lẽ là vì lo cho con trai nên tóc bạc nhiều hơn người cùng lứa tuổi rất nhiều.
Nghe người phụ nữ kể xong, tôi quay sang hỏi Liễu Long Đình có biết đó là thứ gì không? Bây giờ Phượng Tố Thiên không ở đây, nếu xuất mã thì chỉ có Liễu Long Đình đi cùng tôi thôi.
Thấy tôi trò chuyện với Liễu Long Đình, bà nội bèn giải thích với người phụ nữ rằng Liễu Long Đình chính là tiên gia của tôi, có đối phó được hay không thì hỏi tiên gia là biết. Ban đầu người phụ nữ hơi kinh ngạc, chắc không ngờ tiên gia lại bình dị gần gũi như thế. Nhưng nhìn ngoại hình khí chất của Liễu Long Đình thì đúng là không giống bình thường, thế là bà ấy lại đáng thương quỳ trước mặt Liễu Long Đình, tuy nhiên bị Liễu Long Đình đỡ lên, kêu bà ấy ngồi yên.
Liễu Long Đình suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Vậy con trai chị có kể với chị là cô gái trong sông trông như thế nào không?”
Người phụ nữ nhớ lại một hồi rồi lắc đầu, đang định bảo không có, nhưng khi sắp nói thì chợt nhớ tới chuyện quan trọng, vội vàng nói: “Tôi nhớ rồi, lúc con trai tôi đi tắm trong sông thì quấn một cái thắt lưng đỏ về nhà. Thắt lưng thêu toàn bằng chỉ sáng lấp lánh, lúc đó có người mua đồng nát, trả 30 ngàn mua cái thắt lưng đó!”
Phụ nữ thời nay không dùng thắt lưng đỏ, chỉ có phụ nữ cổ đại mới dùng. Vậy thì xem ra cô gái trong sông là người thời cổ đại. Vậy thì hơi khó xử, chung quy không biết thứ từ thời cổ đại đã tu luyện bao nhiêu năm, hơn nữa nghe giọng điệu của cô nàng này thì còn có thể dâng lũ lụt nhấn chìm dân chúng hai bên bờ sông Thái Ngọc. Nếu cô gái đó không chém gió thì năng lực của cô ta chắc chắn còn cao hơn cả Liễu Long Đình.
“Một cái thắt lưng đỏ không thể chứng minh được điều gì. Chúng tôi phải đi theo chị về nhà thì mới biết được.” Liễu Long Đình nói.
Nghe vậy, người phụ nữ kϊƈɦ động rơi nước mắt, kéo hai người đi cùng lại đây cùng nhau vái lạy Liễu Long Đình, nói cảm ơn đại ân đại đức của tiên gia. Bây giờ vừa lúc cũng tới giờ cơm, bà nội vốn định giữ họ lại cùng ăn cơm, nhưng người phụ nữ quan tâm con trai nên kiên quyết phải về nhà ngay trong đêm nay. Tôi với Liễu Long Đình hết cách rồi, đành phải đi cùng người phụ nữ đó về nhà bà ấy.
Trêи đường đi, tôi mang theo cả Ngũ Quỷ Thôn Khẩu, Liễu Long Đình không thích dùng thân thể của tôi đánh nhau, bởi vì tôi là nhục thể phàm thai, anh ấy nhập vào người tôi sẽ ảnh hưởng tới công lực. Tôi mang theo Ngũ Quỷ Thôn Khẩu thì ít ra có thể thấy đối phương, không gây thêm phiền phức cho Liễu Long Đình.
Hơn chín giờ tối, chúng tôi tới nhà người phụ nữ đó. Đây là một ngôi lành nhỏ ven sông, trong làng toàn là nhà trệt. Người phụ nữ dẫn chúng tôi đi gặp con trai bà ấy. Con trai bà ấy bị trói trêи một chiếc ghế trong bếp, gương mặt đen thui, miệng sùi bọt mép, thoạt nhìn như trúng độc hay lên cơn động kinh, liên tục giãy dụa như muốn thoát đi. Để chứng minh cho chúng tôi thấy con trai bà ấy không còn tri giác, bà ấy ra sức kêu tên con trai, còn cầm chiêng đồng ra gõ, nhưng con trai bà ấy vẫn trợn trắng mắt, miệng kêu ư ư, hoàn toàn không nghe thấy tiếng chiêng.
Liễu Long Đình không bận tâm con trai bà ấy có thấy có nghe được gì hay không, mà nói với bà ấy rằng con trai bà ấy bị cuồng loạn, tức là bị thứ kia lấy mất một hồn phách, kêu bà ấy thả con trai ra, chúng tôi cần thông qua anh con trai đi tìm thứ đó, lấy lại hồn cho con trai bà ấy.
Nghe nói con trai bị mất hồn, người phụ nữ hoảng sợ kêu mấy người đàn ông cao lớn tới đây cởi trói cho con trai mình. Bây giờ bà ấy toàn nghe theo mệnh lệnh của tôi và Liễu Long Đình. Liễu Long Đình kêu người cột một sợi dây thừng dài mười mét sau lưng anh con trai, chúng tôi sẽ đi cùng cậu ta để tìm được thứ kia.
Cái này gọi là theo dây tìm gốc. Khi chúng tôi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ thì thả chàng trai bị cô gái trong sông coi trọng này ra, cột sợi dây kèm theo cứ như là thả trâu. Cậu chàng vừa được thả thì lập tức chạy ra bên ngoài, thậm chí quên mang giày. Liễu Long Đình cầm sợi dây chạy theo sau, tôi đội Ngũ Quỷ Thôn Khẩu cũng chạy với Liễu Long Đình. Dù sao tôi cũng tận mắt chứng kiến trong bụng tôi là thai nhi chứ không phải là rắn nên hành động càng cẩn thận hơn một chút.
Chúng tôi chạy một mạch lên núi, xuyên qua đường núi, bước chân cậu chàng chậm lại, bắt đầu sờ lên tóc, lên mặt mình, sau đó lại đi về phía trước. Qua một ngã rẽ, một con sông lớn lập tức xuất hiện trước mặt chúng tôi. Mẹ của cậu chàng nói với chúng tôi rằng đây là sông Thải Ngọc. Chỉ thấy chính giữa con sông toàn là màu đỏ tươi, băng trêи mặt sông đều tan ra, gợn sóng lấp lánh, có một cỗ kiệu cưới thời cổ. Đứng từ xa, tôi còn có thể thấp thoáng nhìn thấy một cô gái ngồi trong kiệu. Chung quanh là bốn năm mươi người hầu thấp bé mặc áo chẽn, mặt nước được thắp hoa đăng, giăng đèn kết hoa, cảnh tượng long trọng đến mức nhuộm đỏ cả mặt sông.
Thấy cảnh này, Liễu Long Đình cau mày, quay sang hỏi người phụ nữ bên cạnh chúng tôi: “Ai giới thiệu với chị rằng chúng tôi có thể cứu con trai chị?”
Người phụ nữ không rõ tại sao Liễu Long Đình lại hỏi câu này, nhìn tôi rồi lại nhìn Liễu Long Đình, đáp: “Là Anh Cô. Anh Cô là tiên bà nổi tiếng ở vùng chúng ta, mấy hôm trước tôi đi tìm bà ấy, bà ấy bảo chuyện này bà ấy không giải quyết được, chỉ có Bạch Tiên Cô mới làm được.”
Ban đầu tôi còn tưởng là Vương Hoằng kéo đơn cho tôi từ nơi nào, nhưng không ngờ lại là Anh Cô nhận đơn lung tung cho tôi.
“Không phải bà ta không giải quyết được, mà phải nói là không ai có thể giải quyết được. Con trai chị bị Thần Sông trong sông coi trọng, cô ta muốn cưới con trai chị, mà dây thắt lưng đỏ lúc trước con trai chị mang về chính là sính lễ, giá cả đắt đỏ, nhận sính lễ của Thần Sông giống như giấy chứng nhận kết hôn ở trần gian, được âm dương cam chịu, con trai chị đã là người của cô ta. Nếu hai bên đều đồng ý, chúng tôi còn nhúng tay thì chính là chọc giận Thần Sông, Anh Cô không nói với chị sao?”
Anh Cô không như tôi với Liễu Long Đình. Anh Cô là tiên tọa đường xem chuyện, cho dù bà ấy không ra ngoài thì cũng biết rõ chuyện trong thiên hạ, không có khả năng không biết con trai người phụ nữ này bị Thần Sông coi trọng. Liễu Long Đình nói không ai có thể giải quyết chuyện này, vậy tại sao Anh Cô lại muốn tôi với Liễu Long Đình ôm chuyện này?
“Không, bà ấy không nói, chỉ kêu tôi đi tìm các cậu, nói các cậu lợi hại hơn bà ấy, có thể cứu con trai tôi.”
Liễu Long Đình hừ lạnh, nói xem ra Anh Cô đã vội vàng muốn trở mặt với chúng tôi.
“Vậy con trai tôi thì sao? Các cậu có cách nào cứu con trai tôi không?” người phụ nữ lại bắt đầu van xin Liễu Long Đình.
Tôi nhìn Liễu Long Đình, lại nhìn thoáng qua cậu chàng sắp xuống sông chết đuối kia, hỏi Liễu Long Đình còn cứu được người này không?
-----------------------