Mục lục
HOÀI THAI MÃNG XÀ (THAI RẮN / TRÁNH RA BẢO BẢO CỦA TA LÀ XÀ YÊU)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi đã nghĩ rằng lần này thì Nguyên Thủy Thiên Tôn đến giúp Phù Kinh Dương, nhưng mà những gì ngài ấy đang làm bây giờ dường như đang giúp chúng tôi.



Cách đây không lâu, Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn hãm hại tôi và Liễu Long Đình. Tôi không nghĩ rằng ngài ấy sẽ giúp chúng tôi, chẳng lẽ ngài ấy muốn đoạt Ánh Nguyệt khỏi Phù Kinh Dương và muốn đích thân dùng cô bé để trao đổi với tôi?



Nhưng mà điều khiến tôi không đoán được là khi Nguyên Thủy Thiên Tôn dễ dàng đánh bại U Quân và Tiên Lăn mà ngài ấy lại không vội vàng mang Ánh Nguyệt đi, mà quay lại nhìn tôi. Mày và mắt ngài ấy, dần dần bắt đầu biến đổi thành hình dáng của Liễu Long Đình.



Đó là Liễu Long Đình!



Tôi lập tức choáng váng, vội bảo Phượng Tố Thiên ôm Ánh Nguyệt qua, sau đó tôi đi về phía Liễu Long Đình và hỏi anh ấy tại sao lại đến đây?



Sau khi Phượng Tố Thiên đi đến ôm Ánh Nguyệt từ chỗ đối diện chúng tôi, Liễu Long Đình liếc nhìn thấy Ánh Nguyệt đã an toàn, vì vậy anh ấy quay lại nhìn tôi và nói với tôi: “Anh vẫn không yên tâm chỗ em, vì vậy mới đến đây nhìn một cái.”



Những lời mà Liễu Long Đình nói ngay lập tức khiến những oán hận của tôi vì cảm thấy anh ấy không quan tâm đến Ánh Nguyệt đã tiêu hết phân nửa. Nếu lần này Liễu Long Đình không đến thì tôi sợ rằng Ánh Nguyệt và tôi, thậm chí là Tôn Thanh, Phượng Tố Thiên cũng sẽ bị bắt.



Tôi đưa tay ra ôm Ánh Nguyệt từ tay Phượng Tố Thiên, nhìn Ánh Nguyệt từ trên xuống dưới và hỏi Ánh Nguyệt có ai bắt nạt cô bé không?



Ánh Nguyệt lắc đầu quay lại nhìn U Quân đang quỳ trên mặt đất phun ra máu, ánh mắt có chút buồn bã nhưng không nói gì với tôi mà chỉ lặng lẽ nhìn U Quân đang bị thương bởi Liễu Long Đình.



Tôi sợ Ánh Nguyệt sẽ đổ lỗi cho Liễu Long Đình về vấn đề này, vì vậy tôi nhanh chóng giải thích cho Ánh Nguyệt rằng Liễu Long Đình không chủ động đánh U Quân. Chỉ là hiện tại U Quân đang bị con quái vật làm mê hoặc tâm trí, chúng tôi không còn cách nào khác để cứu cô bé nên đành ra tay.



Ánh Nguyệt nghe tôi giải thích cũng không hỏi nhiều nhưng vẫn buồn bã nhìn U Quân, một lúc sau quay lại, viết vào tay tôi: “Mẹ, ba…”



Những lời của Ánh Nguyệt còn chưa viết hết thì đã không viết tiếp.



Tôi biết Ánh Nguyệt muốn nói gì với tôi, cô bé muốn tôi cứu U Quân, nhưng mà thật khó nói với tôi.



Tôi cũng muốn cứu U Quân và Cô Hoạch Điểu, mặc dù vừa rồi Cô Hoạch Điểu đã phá vỡ kế hoạch của chúng tôi, nhưng may mắn thay, bây giờ Ánh Nguyệt đã trở lại trong vòng tay của tôi. Trái tim của họ đã bị Phù Kinh Dương nuốt chửng nên mới làm ra loại chuyện này. Nếu sau này họ bị Phù Kinh Dương lợi dụng lần nữa thì nó sẽ gây bất lợi cho chúng tôi.



Tôi đưa tay ra chạm vào khuôn mặt của Ánh Nguyệt, sau đó nhìn lên Liễu Long Đình, nói với anh ấy: “Long Đình, bây giờ nhân cơ hội này, chúng ta hãy giải cứu Cô Hoạch Điểu và U Quân đi.”



Lúc này thì Tiên Lăng và U Quân đã bị thương, Phù Kinh Dương vẫn còn đang bị thần trí bất phân, giờ chỉ còn một con chim không thể đánh bại chúng tôi, đây là một cơ hội tuyệt vời.



Mà sau khi tôi nói xong, Tôn Thanh cũng từ phía tôi bước về phía Liễu Long Đình, nói với Liễu Long Đình rằng bây giờ là thời điểm tốt nhất để giải cứu U Quân và Cô Hoạch Điểu. Nếu đợi Phù Kinh Dương tỉnh lại thì e rằng sẽ phải tốn nhiều công sức.



Từ ánh mắt của Liễu Long Đình, tôi có thể thấy rằng anh ấy dường như không muốn giải cứu U Quân cho lắm. Tôi và Tôn Thanh đều đã nói với Liễu Long Đình rồi, tôi nghĩ anh ấy cũng nên suy nghĩ lại một chút, nhưng mà Liễu Long Đình cũng chỉ cúi đầu nhìn tôi, vươn tay ôm lấy Ánh Nguyệt mà tôi đang ôm vào lòng, trực tiếp xoay người rời khỏi cung điện và nói với chúng tôi: “Quay trở về.”



Cách làm hiện tại của Liễu Long Đình quả thực là không bình thường. Nếu anh ấy nghe theo ý kiến của tôi thì anh ấy sẽ giúp U Quân, nhưng mà nếu anh ấy không nghe thì anh ấy sẽ phải giết Phù Kinh Dương. Có điều là anh ấy không giết Phù Kinh Dương cũng không cứu U Quân, dáng vẻ không tranh với đời mà đi khỏi đây.



“Long Đình!” Tôi hét lên với Liễu Long Đình, hy vọng rằng anh ấy sẽ nghe những gì tôi nói, nhưng ngay cả khi tôi nói thì Liễu Long Đình vẫn phớt lờ tôi và đi ra ngoài.



“Liễu Long Đình thực sự không để cô vào trong mắt.” Phượng Tố Thiên bất mãn nói khi nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của Liễu Long Đình đối với tôi.



Tôn Thanh nhìn theo bóng lưng của Liễu Long Đình, trầm tư một hồi, dường như cậu ta đã đoán được điều gì, vẻ mặt bình tĩnh, nói với tôi rằng nếu Liễu Long Đình không cứu thì chúng tôi hãy quay lại. Bây giờ Phù Kinh Dương đã mất đi con tin, kế hoạch thất bại, có lẽ là oán niệm Bàn Cổ sẽ đến tìm anh ta để tính sổ.



Phù Kinh Dương đã ăn trái tim của U Quân và Cô Hoạch Điểu, còn trái tim của anh ta thì đã được trao cho oán niệm Bàn Cổ. Nếu nhiệm vụ thất bại, tất cả bọn họ sẽ bị trừng phạt, nhưng mà Liễu Long Đình không làm gì cả. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đi theo Liễu Long Đình và quay trở về, nhưng trước khi rời đi, tôi quay lại nhìn Tiên Lăng và U Quân phía sau chúng tôi. U Quân nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, còn Tiên Lăng nhìn tôi với ánh mắt căm thù và tức giận, nói với tôi: “Nữ Hi, nếu chủ nhân bị trừng phạt thì tôi sẽ bắt cô trả giá gấp mười lần!”



Mặc dù Phù Kinh Dương vì mặt trời mà mà sa đọa, nhưng trên đời này không có người tốt nào sẵn sàng lấy tính mạng của con gái mình để hoàn thành tâm nguyện của người khác, tôi đáp lại Tiên Lăng: “Nếu cô dám động đến Ánh Nguyệt lần nữa thì tôi sẽ trả lại cho chủ nhân cô gấp trăm lần! Hôm nay, tôi lưu lại mấy cái mạng nát của các người.”



Sau khi nói xong thì tôi trực tiếp đi ra ngoài cùng Tôn Thanh và Phượng Tố Thiên, theo sau Liễu Long Đình.



Mặc dù Liễu Long Đình không cứu U Quân theo ý của tôi, nhưng tôi cũng không trách anh ấy nhiều, chỉ cần Ánh Nguyệt bình an vô sự thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Hơn nữa hôm nay chúng tôi có thể thoát khỏi nguy hiểm đều là trông cậy vào sự cứu giúp kịp thời của Liễu Long Đình, buổi tối phải nghĩ xem có thể cảm tạ anh ấy như thế nào.



Sau khi Ánh Nguyệt trở về nhà, Liễu Long Đằng và Liễu Kiều Nhi cũng rất hạnh phúc. Bọn trẻ lại gặp nhau, Liễu Kiều Nhi líu ra líu ríu trò chuyện với Ánh Nguyệt, hỏi Ánh Nguyệt chuyện này, chuyện kia. Muộn rồi nên tôi bảo Ánh Nguyệt đi ngủ trước, còn tôi sẽ tắm.



Hôm nay, tôi ở bên ngoài cả ngày, nếu tôi cứ đề người bẩn như vậy mà đi ngủ thì Liễu Long Đình sẽ phỉ nhổ tôi.



Lúc ban ngày, Liễu Long Đình nói với tôi rằng tối nay hãy cho anh ấy, vì vậy khi tôi trở về phòng từ phòng tắm, tôi mặc một bộ quần áo rất mỏng, tôi nghĩ Liễu Long Đình sẽ đợi tôi. Ngay cả khi anh ấy không đợi thì ít nhất anh ấy sẽ nằm xuống giường nghỉ ngơi. Nhưng khi tôi mở cửa phòng ra thì tôi bất ngờ nhìn thấy Liễu Long Đình đang cầm một cuốn truyện và đọc chuyện cho Ánh Nguyệt nghe, còn cô bé thì đang ngồi trên đầu gối của Liễu Long Đình.



Khi tôi nhìn thấy cảnh này, tôi nghĩ rằng mặt trời ló dạng từ phía tây, Liễu Long Đình vậy mà lại kể chuyện cho Ánh Nguyệt nghe, anh ấy đang hát tuồng gì vậy?



Ánh Nguyệt đang ở trong phòng nên tôi không còn suy nghĩ gì với Liễu Long Đình nữa. Tôi mặc quần áo và đi về phía Liễu Long Đình, nói với anh ấy rằng làm sao lại có thời gian để đọc truyện cho Ánh Nguyệt nghe vậy?



Ngay khi Ánh Nguyệt nhìn thấy tôi đến, như thể cô bé đang đau khổ và bất ngờ tìm thấy một vị cứu tinh. Cô bé lập tức nhảy khỏi đầu gối của Liễu Long Đình và nhào vào lòng tôi, dường như cô bé cũng không thích nghe Liễu Long Đình đọc truyện cho lắm.



Thấy Ánh Nguyệt đã đi khỏi người mình, Liễu Long Đình không đặt cuốn sách trên tay xuống, thay vào đó, anh ấy đưa tay kia lên nắm lấy tay tôi, sau đó ngẩng đầu lên và nói với tôi: “Em nói gì vậy, Ánh Nguyệt cũng là con gái anh, anh không thương cô bé thì ai thương đây?”



Nhìn thấy Liễu Long Đình nói điều này với tôi một cách nghiêm túc, tôi thực sự nghi ngờ liệu Liễu Long Đình uống nhầm thuốc hay bị sốt. Anh ấy sao lại tự nhiên thay đổi như thế chứ. Trước đây anh ấy không muốn cứu Ánh Nguyệt, nhưng mà bây giờ vừa cứu trở lại thì anh ấy đột ngột thay đổi trở thành một người ba tốt, điều này thật là không thể tin được.



“Liễu Long Đình, hôm nay anh có sao không? Đúng rồi, hôm nay anh đến Cung Ngọc Hư để gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn?”



Pháp lực của Nguyên Thủy Thiên Tôn rất mạnh, mấy người chúng tôi đã cùng nhau đến U Minh Cung, ngài ấy không thể nào không biết được. Mà lần này Liễu Long Đình đi cứu chúng tôi và cuộc giải cứu quá gió êm biển lặng. Nguyên Thủy Thiên Tôn bên kia thậm chí không phản ứng gì cả.



“Khi anh đến Cung Ngọc Hư, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã không có ở đó. Anh nghĩ rằng kế hoạch của em có thể bị Cô Hoạch Điểu nhìn thấu, vì vậy anh đã chạy đến.” Khi Liễu Long Đình đáp lại lời của tôi, anh ấy tiếp tục bế Ánh Nguyệt vào trong vòng tay của mình. Anh ấy bình tĩnh trả lời tôi: “Anh đã nghĩ thông suốt rồi, nếu như anh đối xử không tốt với Ánh Nguyệt thì cô bé sẽ luôn nhớ đến U Quân mà trái tim em thì luôn hướng về Ánh Nguyệt. Nếu anh không được Ánh Nguyệt thích, thì anh sẽ mất em! Em biết mà, anh chỉ quan tâm đến em nên anh sẽ là một người ba tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK