Mục lục
HOÀI THAI MÃNG XÀ (THAI RẮN / TRÁNH RA BẢO BẢO CỦA TA LÀ XÀ YÊU)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251​






Nguyên thân của Liễu Long Đình vốn dĩ là yêu nhưng sau khi anh ta biến thân, thiên tính của Liễu Long Đình vẫn khó có thể áp chế được, cái đuôi khổng lồ đập thẳng xuống mặt đất, ánh sáng tỏa ra bốn phía, trực tiếp phá vỡ trận pháp của Phương Tố Thiên và Thần Sông. Sau khi trận pháp bị phá bỏ, những thiên binh và thủy tướng vây chặt lấy Liễu Long Đình đều bị đuôi của anh ta đả thương, lập tức ngã văng xuống đất, liên tục kêu gào thảm thiết.


Đúng như dự đoán của tôi, năng lực của Liễu Long Đình không hề yếu kém giống như thường ngày anh ta thể hiện, nhìn cái cách mà anh ta đánh bại toàn bộ thiên binh thủy tướng vừa rồi là biết chắc chắn anh ta không muốn tiếp tục đánh nhau với họ, chiếc áo trên thân hình thẳng tắp của anh bị rách toang, chiếc đuôi rắn khổng lồ uốn lượn nhanh như chớp tiến về phía tôi.




Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất



Bấy giờ thần liễn cách bờ không quá xa mà ở đây chỉ có một mình tôi và một vài Hà Đồng bảo vệ xung quanh, Liễu Long Đình biến thành bộ dạng người không ra người, yêu cũng chẳng ra yêu tiến nhanh về phía tôi. Nhìn thấy khuôn mặt hung dữ của anh ta, tôi nghĩ nếu lần này lại bị anh ta bắt lại, sau này sẽ khó mà trốn ra được nữa!


Trong lúc Liễu Long Đình xuống nước áp sát thần liễn, tôi mau chóng bay về phía con phượng hoàng hét lớn: “Phượng Tố Thiên mau cứu tôi”.


Nhìn thấy Liễu Long Đình khiến tôi sợ hãi giống như gặp phải thần chết vậy, khuôn mặt anh ta tái nhợt nhưng không ngừng tiến về phía tôi, tôi xoay người vào trong thần liễn lấy một thứ rắn chắc ném vào người anh ta. Khi anh ta chuẩn bị bò lên thần liễn, đỉnh đầu tôi truyền đến một tiếng gầm lên cực kỳ chói tại, tôi liền đưa tay bắt lấy chân phượng hoàng, Phượng Tố Thiên lập tức ngước đầu lên mang theo tôi vỗ cánh bay vào không trung.


Suýt chút nữa thì Liễu Long Đình có thể bắt được tôi rồi, nhìn thấy tôi đang nằm trên lưng của Phượng Tố Thiên bay lượn trên bầu trời, anh ta nổi giận đùng đùng, hai tay giơ lên cao, đẩy một lực, toàn bộ thần liễn đều bị nổ tung, sóng nước bị khuấy động dâng cao lên hơn mười mấy mét.


Uy lực này khiến tôi kinh hồn bạt vía, lúc đầu tôi còn cho rằng có Thần Sông và Phượng Tố Thiên ở đây thì nhất định sẽ đánh bại được Liễu Long Đình nhưng bây giờ khi nhìn thấy dáng vẻ cực kì tức giận của anh ta hiện tại, trong lòng tôi cũng không dám chắc chúng tôi còn có thể thắng được anh ta hay không, may mà Phượng Tố Thiên phản ứng kịp thời. Khi Liễu Long Đình đẩy một luồng lo sức mạnh lớn về phía hướng chúng tôi đang bay trên không trung, Phượng Tố Thiên liền nhả sáo Phượng Minh từ trong miệng ra, sau đó tôi nhanh chóng bắt lấy nó, muốn tập hợp hết sức lực trên miệng để thổi, nhưng có lẽ lúc này do quá cấp bách nên trong chốc lát bạch khí từ sáo Phượng Minh bạch khí phát ra đã va chạm mạnh với nguồn khí của Liễu Long Đình, hai luồng sức mạnh cực kỳ lớn nổ tung trên không giống như tiếng thuốc súng nổ trắng cả bầu trời làm cho sông núi phía dưới nhuộm một màu trắng xóa.


Bị Liễu Long Đình kìm kẹp quá lâu rồi, từ giờ trở đi, cho dù phải đối đầu trực diện với anh ta, tôi nhất định phải có được tự do, từ trên cao nhìn xuống, Liễu Long Đình chỉ giống như một con rắn nhỏ không ngừng ngoe nguẩy trên mặt đất.


Thấy phía bên này chúng tôi đã bắt đầu đánh nhau, Thần Sông nhanh chóng bay qua trợ giúp tôi và Phượng Tố Thiên, cũng giống như tôi hai người họ đều nhìn xuống Liễu Long Đình đang nhấp nhô trên mặt nước. Tuy rằng công lực của Liễu Long Đình lợi hại hơn nhiều so với những gì mà tôi tưởng tượng nhưng không thể nào mạnh đến mức thiên hạ vô địch được, giờ đây tôi và Phượng Tố Thiên hợp lực lại còn có Thần Sông giúp một tay, ba người đồng thời ra chiêu, thủy quân trực tiếp bao vây anh ta lại, ngăn chặn mọi đường lui của anh ta ở trong nước, còn thiên binh sẽ phụ trách kèm chặt mọi con đường của anh ta trên mặt đất, thiên binh thủy tướng sẽ chặt đứt mọi lối thoát của anh ta.


Tôi cất tiếng sáo, Thần Sông và Phượng Tố Thiên cũng đồng thời phối hợp cùng tôi, để toàn bộ khí tức của họ hòa cùng vào tiếng sáo hướng về phía của Liễu Long Đình đang bị bao vây, tiếng sáo mang theo linh khí, sự thù hận, nỗi tức giận của chúng tôi xuyên thẳng vào ngực anh ta.


Dưới sự tấn công của linh khí của ba người chúng tôi cộng thêm bạch khí từ sáo Phượng Minh tinh khí trên người Liễu Long Đình không ngừng tỏa ra tứ phía, giống như một bông sen trắng khổng lồ vậy. Chỉ cần tinh khí của Liễu Long Đình phân tán hết, anh ta nhất định sẽ biến thành một con rắn bình thường mà thôi, mà anh ta sớm đã bước qua tuổi thọ của một con rắn thông thường, không có bất kì chút linh khí nào để biến hình, anh ta sẽ chỉ có con đường chết. Thời khắc ấy, khi nhìn thấy linh khí trên người Liễu Long Đình không ngừng bị tiêu tan hết, trong lòng tôi có chút không nỡ, vậy nhưng mỗi lần tôi nương tay, thương xót anh ta đều sẽ chỉ đổi lại sự giày vò sống không bằng chết mà thôi, anh ta không hiểu một chút gì gọi là biết ơn người khác, thế nên tôi không muốn tiếp tục cho anh ta bất kì một cơ hội sống sót nào nữa, anh ta đã chặt đứt niềm tin cuối lúc cùng của tôi rồi.


Chỉ cần tôi không nói tha cho Liễu Long Đình, Phượng Tố Thiên và Thần Sông tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta. Tận mắt chứng kiến linh khí trên người anh ta dần dần tiêu tan hết, thậm chí còn không thể duy trì hình dạng của một con người. Cả người Liễu Long Đình dưới sự tấn công của chúng tôi đã biến thành một con rắn khổng lồ, ngã “rầm” xuống nước một cái. Nhưng khi tôi thổi lên âm thanh cuối cùng đưa Liễu Đình Long vào chỗ chết thì đột nhiên linh khí tỏa ra từ trong chiếc sáo xuyên thẳng vào trong người Liễu Đình Long, ngay sau đó, một tia sáng màu vàng bao phủ toàn bộ bầu trời phía trên chúng tôi, trong nháy mắt, linh khí của tôi đều bị tan vào thứ ánh sáng màu vàng này.


“Oan oan tương báo, các vị đều là thần tiên, thần thú trên trời, đệ tử của tôi không tuân thủ quy tắc, mạo phạm đến các vị, mong các vị hãy tha cho đồ đệ tôi một mạng.”


Một giọng nói trầm lặng từ trong ánh sáng màu vàng kia phát ra, tôi ngẩng đầu, ngước nhìn nơi mà âm thanh từ nơi đó phát ra, chỉ thấy một người đàn ông trung niên râu ria đen nháy từ trên trời bay xuống chỗ Liễu Long Đình.


Người đàn ông gương mặt hiền lành, trên người mặc một bộ đồ có hình bát quái, khoảng bốn năm mươi tuổi, tay cầm một cây phất trần, trên đầu cột một búi tóc đơn giản, nhìn rất giống một đạo sĩ.


Tôi không biết người đạo sĩ này là ai? Nhưng Phượng Tố Thiên và Thần Sông đều biết ông ấy, Phượng Tố Thiên vừa nhìn thấy người đạo sĩ này liền từ trên trời gầm lên một tiếng nhưng Thần Sông lại quay ra hỏi thăm người đạo sĩ này: Thông Thiên giáo chủ, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ”.


Thông Thiên giáo chủ, người trước mặt tôi là Thông Thiên giáo chủ sao? Một trong ba vị chính thần cai quản tiên động vật, chồng của Ngân Hoa giáo chủ, Thông Thiên giáo chủ?


Trước nay tôi đều cho rằng Thông Thiên giáo chủ là một vị tiên mang dáng vẻ của một người đàn ông mạnh mẽ, tiên khí bay bay xung quanh. Suy cho cùng tôi là người Đông Bắc nên rất dễ mang hình tượng người đàn ông Đông Bắc cường tráng khỏe mạnh tượng tượng ra hình ảnh các vị thần. Nhưng vị Thông Thiên giáo chủ này trông rất giống những người ở phía nam, lông mày thanh tú, vóc dáng cân đối, không có một chút khí chất nào của một người đàn ông Đông Bắc, khi ông ấy vừa xuất hiện, tiên khí trên người không ngừng bao phủ toàn bộ người chúng tôi. Ông ấy cũng không hề thông qua sự đồng ý của chúng tôi mà trực tiếp dùng cây phất trần trong tay biến Liễu Long Đình từ một con rắn trắng lớn bỗng chốc hóa nhỏ lại, cuối cùng chỉ bằng đôi đũa rồi được Thông Thiên giáo chủ cất vào trong cánh tay áo.


“Liễu Long Đình là đệ tử thân truyền của ta, do tình yêu làm mù quáng nên mới phạm phải nhiều sai lầm như vậy, mong Bạch Tô tiên cô nể mặt ta tha cho đệ tử ta một mạng, tiên cô không cần lo lắng, từ giờ trở đi Long Đình sẽ không xuất hiện trước mặt cô, đồng thời cũng sẽ sửa chữa mọi sai lầm trước đây, trở về con đường chính đạo”.


Thông Thiên giáo chủ vừa đến đã muốn tôi tha cho Liễu Long Đình, nếu như tôi dễ dàng bỏ qua như thế, vậy những đau khổ trước đây mà tôi phải chịu đựng lẽ nào cũng cho qua sao? Đừng nói là tôi, ngay cả Phượng Tố Thiên cũng sẽ không bao giờ là đồng ý, anh không ngừng đập cánh, chửi mắng Thông Thiên giáo chủ, không hề muốn tha cho Liễu Long Đình, anh ta làm bao nhiêu chuyện xấu như vậy, chỉ có chết mới đền được tội mình gây ra.


Tuy nói khó nghe nhưng đó là sự thật, Liễu Long Đình giết vô số mạng người, nếu như còn để anh ta tiếp tục sống sót, làm sao những oan hồn bị chết dưới tay anh ta có thể yên nghỉ được?


“Oan oan tương báo đến bao giờ, hơn nữa tiên gia bọn ta và mấy người đều không cùng một dòng dõi, cô và Thần Sông thuộc sự cai quản của Cửu Trùng Thiên Đế, mà bọn ta lại thuộc sự cai quản của Ngọc Hoàng Đại Đế, vì vậy chuyện này không cần các vị phải bận tâm, Liễu Long Đình phạm sai lầm, ắt sẽ phải chịu hình phạt nghiêm khắc theo quy tắc, ngược lại bản thân là một phượng hoàng thượng tiên, ta vẫn mong cậu suy nghĩ kỹ con đường sau này của cậu tiếp tục đi nhược thế nào nếu thật sự tội ác này được phơi bày trong tam giới cửu trùng thiên, không chỉ bản thân cậu sẽ chịu tội chết mà chủ nhân của cậu cũng vì thế mà mất mặt.”


-----------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK