Quả nhiên dưới sự niệm chú của U Quân, chiếc lưới kia giống như đang đang làm vấn thần, nhanh chóng quấn chặt lấy tôi và Ánh Nguyệt. Chiếc lưới to lớn này không biết là thần khí gì mà nó rất mạnh, sau khi tôi bị cuốn vào cái lưới lớn này thì không có cách nào thoát khỏi nó. Tôi cũng biết rằng mình không thể thoát khỏi nó nên tôi đã không giằng co thêm nữa, khi Liễu Liệt Vân và U Quân bay qua phía tôi thì tôi hy vọng U Quân vẫn còn chút lý trí vì vậy nói với anh ta: “Anh muốn bắt tôi thì cũng có thể, nhưng tôi cầu xin anh hãy để Ánh Nguyệt đi, hãy đưa Ánh Nguyệt trở lại núi Trường Bạch rồi các người muốn làm gì tôi cũng được.”
Nghe tôi như vậy thì Liễu Liệt Vân lập tức khịt mũi: “Cô nghĩ cũng hay lắm, có người lớn và trẻ con thì chẳng lẽ Liễu Long Đình không tới sao?”
Nói xong thì cô ta quay đầu nhìn U Quân nói: “Anh đưa bọn họ về trước đi, tôi đi tìm Liễu Long Đình nhắn lại để anh ta giao Hỗn Độn Chung ra, nếu không tôi sẽ giết hai người này!”
Liễu Liệt Vân dường như có một sự oán hận sâu sắc đối với tôi và U Quân, đối với tôi là hận thấu xương, còn đối với U Quân là tính tình không tốt. Nhưng mà sau khi nghe Liễu Liệt Vân nói điều này thì U Quân hoàn toàn không trả lời lại cô ta, chỉ theo lời cô ta mà làm. Anh ta lập tức niệm chú đóng lưới, nhìn tốc độ của anh ta thì tôi nghĩ rằng Liễu Long Đình chắc sắp xuất hiện. Tốc độ của anh ta gấp gáp vô cùng, chờ đến khi lưới đã vây chắc tôi lại thì anh ta trực tiếp mang tôi và Ánh Nguyệt bay đi.
Tôi không biết U Quân sẽ đưa tôi đi đâu, nhưng mà chắc chắn đó không phải là một nơi tốt đẹp gì. Nếu Liễu Long Đình thực sự dùng Hỗn Độn Chung để đổi lấy mạng sống của chúng tôi thì cái giá phải trả này quá lớn.
Mắt thấy bây giờ chỉ còn hai người là tôi và U Quân, trên không trung tôi cũng từ bỏ ý định vùng vẫy trong lưới, ngẩng đầu nói với U Quân: “U Quân, anh có nhớ tôi không? Anh nhìn kỹ tôi xem, anh có nhớ tôi không? Anh không nhớ mối quan hệ trước đây của chúng ta sao? Trước đây chúng ta là vợ chồng, lúc trước anh đã cứu tôi, chúng ta sống chết có nhau, anh không nhớ tôi sao?”
Tôi cố gắng hết sức để đánh động với U Quân về quá khứ của chúng tôi, hy vọng rằng anh ta có thể nhớ lại quá khứ của chúng tôi và có thể tha cho tôi một cái mạng. Nhưng vào lúc này, sau khi U Quân nghe tôi nói điều này thì anh ta cúi đầu xuống nhìn tôi, tóc bị gió thổi bay lên, lộ ra khuôn mặt tà mị tuấn tú, bộ dáng giống hệt kiếp trước.
Chỉ là U Quân nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, khóe miệng đột nhiên có một tia giễu cợt chế nhạo, nói với tôi: “Cho dù là tôi nhớ thì sao, cô cho rằng tôi sẽ buông tha cho cô sao?”
“Vậy thì anh không yêu tôi nữa sao?”
Bản thân tôi cũng cảm thấy lời nói của mình vô cùng buồn nôn, nhưng mà lúc này không có lựa chọn nào khác, nếu không tự mình giải cứu để cho Liễu Long Đình tìm tới thì thật sự sẽ mất đi Hỗn Độn Chung.
U Quân không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi mà thay vào đó hỏi tôi: “Tình yêu là gì?”
Nhìn thấy U Quân bây giờ trông như không có chút coi trọng tôi thì tôi thực sự lo lắng và tức giận. Tôi đã nói với Liễu Long Đình từ lâu rằng chúng tôi nên cứu U Quân trước, để những chuyện hôm nay không xảy ra, nhưng mà Liễu Long Đình lại không nghe. Đối với mấy thứ khác thì anh ấy rất độ lượng, nhưng mà chuyện liên quan đến tôi và U Quân thì anh ấy lại hồ đồ tùy hứng.
“Yêu là chính là khi thích tôi, tất cả trong tim anh đều là tôi, sẵn sàng vì tôi mà trả giá tất cả.”
U Quân nghe thấy tôi nói thì khịt mũi một tiếng, tiếp tục hỏi tôi: “Vậy thì tôi yêu cô nhiều như vậy, cô có yêu tôi không?”
Câu nói của U Quân ngay lập tức khiến tôi không nói nên lời. Làm sao tôi có thể yêu anh ta được? Tôi có thể bịa ra những từ khác, nhưng tôi không thể nào nói rằng tôi yêu U Quân, vì vậy giọng nói của tôi cũng yếu đi: “Trước khi anh xuất hiện, tôi đã có người tôi thích rồi.”
Đời tôi, nếu như U Quân đến với tôi trước thì tôi sợ rằng sẽ không có chỗ cho Liễu Long Đình. Ít nhất thì U Quân mặc dù hung ác, nhưng anh ta đối xử với tôi thẳng thắn, chân thành, chỉ là kiếp trước là số mệnh, không ai có thể đảo ngược nó.
“Vậy nếu ngay từ đầu tôi đã đến với em thì sao?”
Tuy rằng tôi thật sự không muốn nói ra sự thật, nhưng đã đến thời điểm này nếu tôi không nói ra thì mối quan hệ cũng không lớn lắm nữa. Bấy lâu nay anh ta đã oán hận tôi rất nhiều, có lẽ tôi sẽ bị anh ta dây dưa suốt đời. Kiếp trước nhất định là vì tôi đã vi phạm lời hứa với anh ta, anh ta đã hứa với tôi từ bỏ địa vị Hi Hoàng, anh ta đã làm được, nhưng tôi lại không làm được, chính vì vậy mà tôi đã phải chịu bao nhiêu gút mắt trong kiếp này.
“Đúng vậy, chỉ là chúng ta không có đủ duyên phận, anh không đủ dũng cảm, tôi cũng không đủ tình yêu.”
Đây là một điều bất đắc dĩ, thậm chí không ai có thể thoát khỏi sự kiểm soát của số phận.
Vốn dĩ tôi nghĩ rằng trái tim của U Quân đã bị Phù Kinh Dương ăn mất rồi, cho dù tôi có nói gì lúc này cũng chẳng ích gì.
Nhưng mà điều tôi không ngờ là sau khi tôi nói xong những lời này, U Quân đột nhiên buông một bàn tay đang ôm lấy tôi, thân hình nằm ngang của tôi đột ngột rơi xuống theo phương thẳng đứng. Lúc này U Quân đã dùng một tay bóp vai tôi, tay kia vẫy mạnh, một rào cản màu đen xuất hiện xung quanh chúng tôi. Đôi mắt của U Quân dịu đi khi anh ta nhìn tôi, cả hai tay anh ta đang nắm chặt lấy vai tôi, anh ta nói với tôi: “Có lẽ chúng ta không thể thoát khỏi số mệnh, nhưng cho dù số mệnh là gì, tôi sẽ luôn yêu cô.”
Sau khi U Quân nói điều này, anh ta rút đi hắc khí mà anh ta đã sắp xếp, sau đó anh ta làm như muốn hôn tôi. Tôi nhìn anh ta thật vất vả lắm mới có thể nói với tôi lời thật lòng, hiện tại còn muốn hôn tôi, nhất thời giãy dụa thật mạnh. Mà đúng lúc này thì một tia chớp màu bạc đã đánh đến sau lưng U Quân, một con kỳ lân trên trời lơ lửng trên không, giọng nói của Tiên Lăng từ tia chớp truyền xuống: “Đồ yêu dâm, chủ nhân gọi anh đến là để bắt Nữ Hi về, chứ không phải là để anh trên đường sỉ nhục cô ta. Nếu không phải tôi đến kịp lúc thì anh đã thành công rồi, tốt hơn hết là anh nên nhanh chóng theo tôi trở về, nếu không khi chủ nhân biết chuyện này thì anh chỉ có thể chờ chết!”
Giọng điệu của Tiên Lăng vẫn cứng rắn như vậy, sau khi nói xong thì cô ta từ trên trời đi xuống trước mặt U Quân và tôi, nhanh chóng dẫn chúng tôi đi về phía trước. Khi chúng tôi bước vào núi Vân Hải, Tiên Lăng đã trực tiếp niệm chú trực tiếp mở ra một cái lỗ lớn trên mặt đất rồi đưa U Quân và tôi vào.
Địa ngục dưới mặt đất là bóng tối, nhưng bây giờ đã cách không xa U Minh Cung. Khi chúng tôi đến lối vào của U Minh Cung thì không có lính canh nào bảo vệ U Minh Cung vào lúc này. Ngay cả khi đã vào cung điện, tất cả những người hầu trong cung đều đã ra đi.
Tiên Lăng đưa chúng tôi vào sảnh chính của U Minh Cung, lúc này Phù Kinh Dương đang nghiêng người trên ngai vàng của Hi Hoàng trên chính điện, nét mặt có chút uể oải, tinh thần cũng không được như trước.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy tôi trong trạng thái hoảng hốt thì ánh sáng xanh ẩn dật trong mắt anh ta dường như sáng lên, anh ta đứng dậy khỏi ghế Hi Hoàng, đi về phía tôi và U Quân, hỏi U Quân: “Anh có đem tin tức gì chúng ta bắt được Nữ Hi nói cho Liễu Long Đình không?”
Lúc này thì U Quân đặt tôi xuống đất, gật đầu và trả lời với Phù Kinh Dương: “Liễu Liệt Vân đã đi làm điều này.”
“Ừm, chỉ cần Liễu Long Đình đồng ý giao Hỗn Độn Chung ra thì chúng ta sẽ thả người. Bây giờ anh đưa Nữ Hi vào ngục tối trước đi, phái người canh giữ cẩn thận, sau đó chờ Liễu Long Đình mang Hỗn Độn Chung tới!”
Bây giờ khi Phù Kinh Dương nói ra câu này, ngay cả lời nói trong miệng cũng có chút lộn xộn, giống như nghiện thuốc độc gây nghiện vậy, tôi nhìn anh ta lúc này tóc tai quần áo đều có chút xốc xếch, ngay cả vương miện trên đầu cũng lệch. Tôi nghĩ thật là anh ta muốn có Hỗn Độn Chung, muốn nhìn thấy mặt trời đến điên rồi, hoặc là bị cái gì cướp đi lý trí, ma xui quỷ khiến.
Khi Tiên Lăng đứng bên cạnh Phù Kinh Dương, cô ta nhìn thấy bộ dạng không thoải mái của Phù Kinh Dương thì khuôn mặt có chút tức giận và lo lắng. Trong lúc ngồi xuống với Phù Kinh Dương, cô ta quay đầu lại nói với tôi: “Nữ Hi, tốt hơn cô nên cầu nguyện rằng Liễu Long Đình sẽ đem Hỗn Độn Chung cứu cô đi, bằng không nếu chủ nhân tôi chết thì cô cũng sẽ chết theo!”