Mục lục
HOÀI THAI MÃNG XÀ (THAI RẮN / TRÁNH RA BẢO BẢO CỦA TA LÀ XÀ YÊU)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 258​






Dù sao suy nghĩ của Liễu Long Đình quá phức tạp, tôi không đoán được trong lời nói kia của anh ta có ý gì, chỉ có điều khóe miệng của Liễu Long Đình cười một hồi, cũng không có kiên nhẫn để đợi tôi trả lời anh ta, trực tiếp nói với tôi có thể trở về cân nhắc, tùy tôi có đồng ý hợp tác cùng anh ta hay là không, nói xong anh ta liền xoay người đi ra cửa.


Đây giống như lời Thông Thiên giáo chủ nói vậy, Liễu Long Đình thật sự không còn dây dưa tôi nữa.


Cái này theo đạo lý mà nói, tôi nên cảm thấy vui vẻ mới phải, chỉ có điều bây giờ nhìn Liễu Long Đình đã mang một vẻ mặt cái gì cũng không có gì với tôi, trong nội tâm của tôi lại có chút không thoải mái, giống như là lúc trước chịu khổ ở trước mặt anh ta, tất cả giống nhau đều đã xóa bỏ.




Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất



Thế nhưng cho dù là Liễu Long Đình lại ngang ngược ở trước mặt của tôi, vậy thì thế nào, bây giờ anh ta đã là Tát Mãn giáo chủ rồi, còn tôi còn là một người phàm bình thường, lúc trước tôi giễu cợt anh ta không xứng với tôi, còn hôm nay, anh ta hăm hở trong cái rủi có cái may, còn tôi được biết mệnh vận sau này của tôi, mặc kệ như thế nào, đều vô cùng thê thảm.


Cái gì là công bằng, cái gì lại không phải công bằng? Cái này là, có điều may thay tôi cũng không có một chút trí nhớ của kiếp trước, tâm trạng cũng sẽ không lúc lên lúc xuống như vậy.


Chỉ là Liễu Long Đình bảo chúng ta trở về, tôi và Phượng Tố Thiên, ngay cả nhà cũng không có, còn có thể trở về nơi nào? Hơn nữa số tiền kiếm lúc trước trong tay của tôi cũng đã tiêu gần hết rồi, cũng may lúc trước Phượng Tố Thiên còn buôn bán kiếm được khá nhiều tiền vẫn chưa có dùng đến, tiền mua nhà thì vẫn có.


Đã có căn nhà, tôi cũng yên tâm một chút, dù sao đối với phụ nữ, nhà chính là cảm giác an toàn, mấy ngày nay tôi cũng không hỏi Phượng Tố Thiên anh ta cuối cùng giấu tôi chuyện gì, dù sao chuyện anh ta không muốn nói, tôi cũng không muốn ép buộc anh ta, ngược lại những ngày qua Phượng Tố Thiên và tôi ở chung một chỗ rất vui vẻ, đều nói nếu như phụ nữ bị tình yêu thấm vào quá lâu, cũng sẽ bị nuôi thành kẻ đần, đàn ông cũng như vậy, Phượng Tố Thiên được tôi cưng chiều quả thực giống như đứa con tương lai của tôi, động một chút lại muốn hôn muốn ôm, cái này ban đầu vẫn đỡ, vẫn có thể ứng phó một chút, về sau thì không được nữa, anh ta quá dính tôi, ngay cả đi nhà vệ sinh ngồi ở trên bồn cầu, anh ta cũng hận không thể ngồi chung một chỗ với tôi.


Chỉ có điều tôi cũng không biết vì sao, có thể Phượng Tố Thiên là tọa kỵ của tôi, lại là yêu sủng của tôi, tôi cũng không quá bài xích trước sự lấy lòng của anh ta, cũng rất thích anh ta, nếu là anh ta buồn tôi cũng đau lòng anh ta, chỉ là loại thích yêu và đau lòng này không giống như tôi đối với Liễu Long Đình lúc trước, còn không giống như thế nào, tôi cũng không rõ lắm, tôi cũng từng nghĩ thử yêu Phượng Tố Thiên, tôi tự hỏi chính mình Phượng Tố Thiên anh ta có điểm nào không so được với Liễu Long Đình? Còn tốt với tôi hơn so với Liễu Long Đình, cũng quan tâm hơn, thế nhưng trong lòng tôi cũng không tìm ra được bất kỳ đáp án nào.


Mấy ngày nay thời tiết cũng bắt đầu mát mẻ, đoán chừng trời thu đã sắp đến rồi, tôi ngây ngốc ở lại trong nhà cùng Phượng Tố Thiên mấy ngày rồi, nên định đi ra ngoài một chút, bởi vì tôi cũng không muốn lại đi gây ra chuyện rắc rối gì, cũng không muốn đưa một người bình thường như tôi đẩy lên đầu ngọn sóng gió, bản thân đi chịu chết, vì vậy tôi cũng không có nghe lời của Kim Hoa giáo chủ, đi đối phó cái thứ Dư Cương, chỉ là sau khi trở về tôi vẫn tra xét tư liệu, ở trên tư liệu của Google Dư Cương là Thần Gió và Ôn Thần, cũng là cháu trai của Hoàng Đế, sẽ phóng gió to và dịch bệnh.


Tôi hỏi Phượng Tố Thiên Dư có phải Cương này có phải mấy nghìn năm cũng vì tạo phản, bây giờ lại bắt đầu bởi vì tôi thất trách, mà Thần Thú lại hồi sinh lần nữa?


Dù sao đầu óc Phượng Tố Thiên cũng không phải là từ điển toàn năng gì, hơn nữa cũng mấy nghìn năm qua đi rồi, trong nơi này còn nhớ rõ nhiều như vậy, vì vậy nên nói với tôi đúng không, anh ta nhớ kỹ có một lần, Dư Cương này đi ra ngoài chinh chiến, trực tiếp truyền dịch bệnh ở hàng rào thôn làng của bộ lạc đối phương, cũng không đợi ra tay, tất cả người của đối phương đều đã chết toàn bộ.


Chỉ là hôm nay thời tiết tốt, tôi cùng Phượng Tố Thiên đi ở trong công viên, thế là nhưng trông thấy rất ít người đi ra chơi, mặc dù không dễ gì trông thấy mấy người dân đi làm, trên mặt cũng đeo một cái khẩu trang màu trắng thật dày, giống như dịch SARS lúc trước vậy, khi đó tôi còn nhỏ, trường học cho nghỉ mười ngày, nhưng khiến tôi rất vui vẻ.


Trong lúc tôi cùng Phượng Tố Thiên nhàm chán đi dạo ở trong công viên, trông thấy cảnh tượng ông cụ cũng bịt cái khẩu trang to vội vàng, đi ngang qua bên người chúng tôi, chỉ là sau khi đi qua một lúc, đoán chừng là thấy tôi và Phượng Tố Thiên không đeo khẩu trang, hơn nữa còn trẻ, vì vậy lại vội vã đi về phía chúng tôi, nói với tôi và Phượng Tố Thiên: “Người trẻ tuổi, bây giờ ngoại ô có dịch bệnh rồi, mười mấy người đã chết rồi, hai người các cô đừng chơi ở bên ngoài nữa, tranh thủ thời gian đi về nhà đi.”


Ông cụ nói gấp rút, sau khi nói xong lời này, sắc mặt gấp rút lại rời đi.


Thân thể tôi là một người phàm, khi Phượng Tố Thiên nghe được có dịch bệnh, anh ta tranh thủ thời gian cởi chiếc áo khoác mỏng trên người ra, che kín cái mũi của tôi, nói với tôi chúng ta đi về trước đi.


Nói xong, liền đưa tôi đi về nhà, bộ dạng Phượng Tố Thiên biến thành bây giờ gần giống với người phàm chúng tôi, vì vậy người qua đường trông thấy khi anh, cũng không có nhiều người ngạc nhiên, đầu tóc ngắn màu đen, sống mũi cao, một đôi chân to dài, quả thực nhìn đã khiến tôi hâm mộ, nhưng tôi biết rõ tôi rõ ràng có năng lực đi đối phó Dư Cương kia, nhưng bây giờ tôi vội vã trốn về nhà, trong lòng tôi có chút không được tự nhiên, đó đều là đồng loại của tôi, mà tâm địa tôi lại cứng ngắc thấy chết mà không cứu, điều này khiến trong lòng của tôi vô cùng không dễ chịu, nhưng khi chúng tôi bước vào thang lầu, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại trong túi tôi vang lên, tôi lấy điện thoại di động ra nhìn qua, là bà nội gọi đến.




Đọc truyện tại
[email protected] nh24 7.com nhé !



Từ lần trước khi tôi và Phượng Tố Thiên kết hôn bà không có tới, chúng tôi vẫn chưa có liên lạc, cũng không biết bà nội gọi điện thoại lúc này làm gì?


Mà khi tôi vừa nhận điện thoại, thật là âm thanh của một người đàn ông trung niên truyền tới: “Tô đúng không? Tôi là bệnh viện xx, buổi sáng nhà cô có người bệnh đến chỗ chúng ta kiểm tra, nhưng mà còn chưa kiểm tra xong, đã ngất xỉu ở trong bệnh viện của chúng tôi, mời cô phải tranh thủ thời gian đến một chuyến.”


“Bà nội ngất xỉu rồi sao?” Khi tôi nghe được tin tức này, liền lập tức theo như trong lời bệnh viện tranh thủ thời gian chạy qua, nghĩ đến bà nội đã lớn tuổi rồi, còn muốn tự mình đi bệnh viện, trong lòng tôi đau xót, liền lập tức tranh thủ thời gian nói với Phượng Tố Thiên chúng ta tranh thủ đi bệnh viện.


Bà nội đã xảy ra chuyện, Phượng Tốn Thiên gấp gáp giống tôi, chúng tôi rất nhanh đã đi đến nhà để xe lái xe đi xem bà nội đã xảy ra chuyện gì!


Mà khi mấy tên bảo vệ nhỏ mang theo khẩu trang dẫn tôi tới một cửa phòng bệnh đã cách ly, bảo tôi nhìn trong phòng, chỉ thấy bà nội đã nằm ở trên giường bệnh, toàn thân đều bao phủ một lớp tấm màn đen tối ngòm, còn Phượng Tố Thiên vừa nhìn những tấm màn đen kia, liền lập tức nói cho tôi biết, đó là khí độc, cũng chính là dịch bệnh Kim Hoa giáo chủ đã nói.


“Như vậy bà nội của tôi, là ca đầu tiên của bệnh viện sao?” Tôi cuống quýt hỏi bảo vệ, lúc trước tôi sợ bà nội trách mách tôi, vẫn luôn không dám liên lạc với bà về nhà xem bà, mấy ngày nay không gặp nhưng bây giờ nhìn thấy bà nội, đã nằm ở trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh rồi.


“Không phải, tình huống người bệnh như vậy còn có hai ca, chỉ là đều là vùng ngoại ô, đây là ca đầu tiên xảy ra ở trong thành phố”.


Kim Hoa giáo chủ nói với tôi nguyên nhân bởi vì kiếp trước, kiếp này trời sinh số mệnh không tốt, mà có nhiều thứ tôi càng là tránh né, vận đen sẽ đi theo càng chặt, nhưng mà tôi không ngờ rằng vận đen này của tôi, vậy mà lại ảnh hưởng đến bà nội!


“Vậy bà nội tôi còn cứu được không?” Tôi hỏi bảo vệ, bảo vệ lắc đầu, nói không biết, mà Phượng Tố Thiên đứng ở bên cạnh tôi, bờ môi bỗng nhiên khẽ động, giống như là có lời gì muốn nói với tôi, nhưng lời đến bên miệng, anh ta đột nhiên lại do dự một chút, nói với tôi: “Cô ở bệnh viện chờ tôi, tôi đi đối phó với Dư Cương trước, chỉ cần đánh bại anh ta, cắt thịt trên người của anh ta đút cho bà nội ăn, có thể loại bỏ đi khí độc trên người của bà nội.”


Nghe được bà nội còn cứu được, tôi liền lập tức nói với Phượng Tố Thiên tranh thủ thời gian đi, nhưng khi Phượng Tố Thiên xoay người, tôi nghĩ đến anh ta nói Dư Cương này cũng đều có bốn ngàn đến năm ngàn năm tu vi, Phượng Tố Thiên có thể đánh thắng được sao?


Vì vậy khi Phượng Tố Thiên rời đi, tôi gọi anh ta lại, nói tôi đi cùng với anh ta.


Khi Phương Tố Thiên vừa nghe tôi nói muốn đi cùng anh ta, vẻ mặt liền lập tức bắt đầu khẩn trương, nói không được, Dư Cương này rất lợi hại, tôi không thể đi, nếu tôi không cẩn thận mắc bệnh dịch của anh ta mà anh ta vẫn còn chưa chết, anh ta sẽ không cứu sống tôi được, anh ta không cho phép tôi đi.


Tôi còn tưởng rằng Dư Cương này có chút lợi hại, thấy bộ dạng Phượng Tố Thiên lo lắng cho tôi như vậy, vậy Dư Cương khả năng nhất định vượt qua sự lợi hại mà tôi dự đoán, chẳng trách Liễu Long Đình nói muốn giết nó lập uy.


Nếu như Phượng Tố Thiên sợ tôi gặp chuyện không may, tôi cũng sợ anh ta gặp chuyện không may, vậy chỉ có gọi một người đến mở đầu làm người dẫn đầu rồi, đó chính là Liễu Long Đình, tôi muốn mời Liễu Long Đình, mời Tam Lang giáo chủ, để anh ta đến đối phó Dư Cương.


-----------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK