Chương 240
Khi tôi hỏi Phượng Tố Thiên về vấn đề này, gương mặt Phượng Tố Thiên bỗng hiện lên vẻ lúng túng. Anh ta nói với tôi rằng, có thể là do Ngân Hoa giáo chủ được sinh ra từ trong bụng tôi nên khi lớn lên mới giống tôi như thế.
“Nhưng bộ dạng của Ngân Hoa giáo chủ kiếp trước cũng giống Bạch Tô y như đúc mà.”
Người nói ra lời này là Liễu Long Đình, trước kia, tôi nhớ rõ mình đã từng hỏi Liễu Long Đình về vấn đề này rồi, nhưng khi đó anh ấy không trả lời rõ ràng cho tôi biết, xem ra chính Liễu Long Đình cũng không biết rõ nguyên nhân của chuyện này rồi.
Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất
Lúc trả lời về vấn đề này của tôi, Phượng Tố Thiên vốn cũng quanh co tới lui. Nhưng bây giờ, thấy Liễu Long Đình cũng phối hợp hỏi đỡ cho tôi, có lẽ vì trong lòng anh ta đã khá ghét Liễu Long Đình rồi, nên Liễu Long Đình vừa mở miệng hỏi thế, lửa giận trong lòng Phượng Tổ Thiên lập tức bị châm lên. Anh ta đảo mắt liếc Liễu Long Đình, nói với anh ấy: “Tôi đây không chào đón anh, phiền anh đi ra ngoài giùm cho.”
Phượng Tố Thiên không kiêng nể ai, mở miệng đuổi thẳng Liễu Long Đình đi, nhưng dù Phượng Tố Thiên đã cương quyết như vậy, Liễu Long Đình lại không hề có ý định nhấc người rời khỏi đây. Anh ấy khẽ liếc tôi một cái, rồi nói với Phượng Tố Thiên: “Đệ mã của tôi ở ngay đây, đệ mã của tôi không đi, cớ gì tôi phải rời đi?”
Những lời này nghe thì rất hợp tình hợp lý, Phượng Tố Thiên vốn là thần tiên, trước giờ chỉ có người khác phải nhìn sắc mặt của anh ta mà nói chuyện, giờ lại bị Liễu Long Đình phản bác, nhất thời khiến Phượng Tố Thiên không thể nói lại dù chỉ một câu. Tôi thấy hành động này của Liễu Long Đình có chút quá đáng bèn quay đầu nói với Liễu lọc Long Đình là đủ rồi, sau đó lại kéo tay - Phượng Tố Thiên, nói với anh ta: “Anh lên lầu nghỉ ngơi trước đi, đừng so đo với người như Liễu Long Đình, tránh hạ thấp thân phận của mình”
Dù Phượng Tố Thiên bây giờ chỉ là Thành Hoàng, nhưng chức quan của anh ta vẫn cao hơn Liễu Long Đình nhiều lắm. Phượng Tố Thiên thấy tôi nói giúp cho anh ta, có lẽ cảm thấy hơi áy náy vì vừa rồi đã lơ tôi nên anh ta lật tay lại nắm chặt tay tôi, nói với tôi: “Tiểu Bạch, anh đi nghỉ một lúc sẽ trở lại, em cho anh chút thời gian để tiếp thu chuyện này, chỉ một lát thôi là được rồi. Trước khi anh tỉnh lại, em nhất định không được bỏ đi với Liễu Long Đình đâu đấy.”
Nhìn thấy tận lúc này rồi mà Phượng Tố Thiên vẫn còn nói mấy lời ngốc nghếch như vậy, thế nên tôi phải hứa với Phượng Tố Thiên sẽ không đi đâu hết, nói anh ta đừng lo lắng nữa.
Bộ dạng này của Phượng Tố Thiên khiến tôi không nhịn được mà cảm thấy đau lòng, anh ta giống như một con vật nhỏ bị thương nhưng lại không định tới bên chủ nhân làm nũng, nếu bây giờ anh ta thật sự biến thành một con thú nhỏ, có khi tôi sẽ nhịn không được mà ôm anh ta vào lòng, nói cho anh ta biết tôi rất quan tâm đến anh ta, để anh ta không đau buồn như vậy nữa.
Nhưng giờ Phượng Tổ Thiên đang ở trong hình dạng của một người đàn ông to cao để đứng trước mặt tôi, nếu tôi ôm anh ta, nhìn kiểu gì cũng giống như đang ôm con mình vậy, tôi còn trẻ lắm, tư thế đó cũng quá gượng gạo đi.
Sau khi Phượng Tổ Thiên lên lầu, Cô Hoạch Điểu cũng đi ra ngoài, cậu ta nói muốn đi tìm chút thảo dược trị thương, hơn nữa trước khi đi còn dặn dò riêng tôi rằng tốt nhất đừng có cùng Liễu Long Đình làm mấy chuyện thân mật khi Phượng Tố Thiên còn ở trong nhà. Nếu Phượng Tố Thiên biết được, chắc chắn sẽ càng thêm đau khổ, tâm làm bằng thủy tinh đúng là khó hầu hạ mà.
Cô Hoạch Điểu sống dưới nhân gian chưa bao lâu, vậy mà lại học được cả từ tâm làm bằng thủy tinh này luôn rồi. Nhưng mà nghe cậu ta nói vậy, tôi mới nhận ra Phượng Tố Thiên đúng là một bé phượng hoàng có tâm làm bằng thủy tinh thật, vừa ngốc vừa đáng yêu, ngốc đến độ khiến người khác không kiềm được mà muốn thương yêu anh ta.
Sau khi Cổ Hoạch Điểu đi mất, tôi và Liễu Long Đình cùng ngồi trên một chiếc sô pha, nhưng lại không nói gì nhiều. Tôi chỉ bảo anh ta rằng nếu không còn việc gì khác thì mời anh ta đi cho, nơi này không chào đón anh ta, mà tôi cũng không hoan nghênh Liễu Long Đình. Tôi cứu anh ta là vì lòng tốt bẩm sinh của mình, chứ không phải vì anh ta là Liễu Long Đình nên mới tới cứu, mong anh ta đừng hiểu lầm.
Lần này, sau khi Liễu Long Đình được tôi cứu thoát, anh ta trái lại không hề u sầu trầm tĩnh như trước kia, tuy vẫn lộ ra vẻ mặt lạnh băng, nhưng có đôi khi sẽ để lộ ra ý cười ấm. Lúc tôi nói những lời này với Liễu Long Đình, anh ta đột nhiên hỏi ngược lại tôi một câu: “Bạch Tô, chẳng lẽ em chưa từng nghĩ đến thân phận ở kiếp trước của mình sao?”
Liễu Long Đình đột ngột mở miệng hỏi tôi, giọng điệu y hệt như mới nãy khi tôi hỏi Phượng Tố Thiên. Nhưng chuyện này tôi chỉ muốn hỏi Phượng Tố Thiên thôi chứ không có tâm tình thảo luận với Liễu Long Đình, dù sao anh ta mới sống hơn một ngàn năm, kiếp này còn hại tôi thê thảm như vậy, việc thảo luận với anh ta về thân phận kiếp trước của mình, tôi không hề có chút hứng thú nào.
Đọc truyện tại
[email protected] nh24 7.com nhé !
“Có nghĩ tới, nhưng tôi không muốn nói về chuyện này với anh.” Tôi trả lời một cách thẳng thắn.
“Vậy em có từng nghĩ tới tại sao mắt mình lại không thể nhìn thấy một số tiên, yêu cấp thấp không? Nếu em không muốn điều tra rõ về thân phận kiếp trước của mình, vậy em bằng lòng cứ ở đó hưởng thụ tình yêu “cho đi tất cả” này của Phượng Tố Thiên dành cho em sao?
Mấy chuyện này tất nhiên tôi rất muốn biết, nhưng trước kia tôi đã bị Liễu Long Đình lừa gạt quá nhiều rồi, lời anh ta nói bây giờ tôi chỉ tin một nửa thôi, nói không chừng anh ta còn đang tính giở trò gì đó cũng nên.
“Vậy anh nói xem tại sao tôi không nhìn thấy chúng, là do kiếp trước tôi quá lợi hại, là một vị thượng thần, nên những thứ dơ bẩn đó không xứng đáng lọt vào mắt tôi?”
Lúc này, khi đối mặt với Liễu Long Đình, tôi không còn quá băn khoăn về cách nói chuyện khoác lác ngạo mạn này có thể khiến anh ta sinh ra phản cảm với tôi hay không, thậm chí tôi còn muốn nghe thử một chút anh ta sẽ đánh giá tôi ra sao nữa kìa. Trước giờ anh ta chưa từng nói về kiếp trước của tôi dù chỉ một câu, bây giờ trái lại còn giúp tôi tìm hiểu xem kiếp trước tôi là ai, đúng là nực cười qua đi.
Liễu Long Đình thấy tôi nói chuyện như kiểu không thèm để tâm, anh ta chẳng những không móc mỉa tôi, mà còn đồng ý với lời tôi nói: “Em nói đúng, đó cũng là một trong số những nguyên nhân. Nếu em là vị thần tối cao của thế giới này, vậy thì chính em sẽ không để loại tép riu như chúng tôi vào mắt. Nhưng ngoài nguyên nhân này, còn có một nguyên nhân khác nữa.”
Lúc Liễu Long Đình nói tới đây, anh ta bỗng nhiên dừng lại, tôi giương mắt nhìn Liễu Long Đình, thúc giục anh ta muốn nói gì thì nói nhanh đi, tự dưng lại ngừng lại giữa chừng.
“Một nguyên nhân khác chính là vì đôi mắt của em đã chết. Đôi mắt nguyên bản của em đã mất rồi, trong hốc mắt em bây giờ là đôi mắt của một người chết, mà mắt của người chết sẽ không thấy được những thứ có linh lực quá thấp. Còn vì sao nó lại nhìn thấy những nhân vật lợi hại ư? Đó là vì chúng được cung cấp thần khí do đối phương phát ra nên mới thấy được. Chuyện này giống hệt như việc khi thần linh giáng trần, thì dù là thi thể đã chết nằm trên mặt đất cũng sẽ tự động đứng lên tránh né vị thần đó vậy.”
“Đôi mắt của người chết?” Tôi vươn tay ra sờ sờ mắt của mình, còn xoa vài vòng quanh hốc mắt. Đôi mắt này đã theo tôi từ khi sinh ra đến giờ, sao có thể đã chết được? Có phải Liễu Long Đình đang bày trò ma quỷ lừa gạt tôi nữa không vậy?
Tôi buông bàn tay đang xoa mắt xuống, hỏi Liễu Long Đình bằng giọng điệu hào hứng: “Vậy theo anh, tôi thuộc loại nào?”
Ánh mắt Liễu Long Đình quét khắp người tôi một lần, ánh mắt trần trụi này của anh ta khiến tôi chợt thấy hơi xấu hổ. Sau khi tầm mắt Liễu Long Đình đã quét hết người tôi từ đầu tới chân, anh ta ghé sát vào tôi thêm chút nữa, vươn tay nâng mặt tôi lên, tỉ mỉ đánh giá đôi mắt của tôi, nói: “Theo tôi đoán thì em thuộc về cả hai loại. Nếu không, Phượng Tố Thiên chắc chắn sẽ không cố chấp một lòng theo em như vậy. Về phần đôi mắt nguyên bản của em, có lẽ đã không còn tồn tại trên đời từ lâu rồi. Bây giờ mắt của em, cả hai đều là con mắt của người đã chết.”
Lời nói này của Liễu Long Đình khiến tôi nổi cả da gà, ai mà ngờ được cả hai mắt của mình đều là mắt của người chết cơ chứ. Nhưng khi anh ấy nói đôi mắt của tôi đã không còn tồn tại từ lâu, tôi chợt nhớ đến một chuyện, cái xác nữ nằm trong quan tài của Ngân Hoa giáo chủ lúc trước, con mắt của cô ta cũng không thấy đâu, có lẽ nào kiếp trước tôi thật sự có mối liên hệ gì đó với Ngân Hoa giáo chủ?
Khi nghe Liễu Long Đình nói vậy, tôi đã sắp loạn cào cào lên cả rồi. Nhưng lúc Liễu Long Đình nói những lời này, trông anh ta có vẻ rất vui, không chờ tôi đáp lại, anh ta đã nói tiếp: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Ngân Hoa lọc giáo chủ, thứ hấp dẫn tôi chính là đôi mắt của cô ấy. Lúc mà cô ấy hạ tiên ấn cho tôi, trên người mặc bộ đồ màu trắng, khuôn mặt thì khuất sau chiếc áo choàng làm bằng lông cáo, nhưng dù cách một tầng vải mỏng, đôi mắt của cô ấy vẫn là khung cảnh đẹp nhất mà tôi từng thấy trên đời này. Đôi mắt ấy tĩnh lặng như biển rộng, lấp lánh như trời đầy sao, đôi mắt bao trọn lấy mọi vật trên thế gian. Từ khi tôi nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, tôi đã yêu mất rồi. Hơn nữa trên đời này, ngoài đôi mắt của cô ấy, tôi chưa từng thấy có thứ nào đẹp hơn ánh mắt đó cả, cũng không một người nào có thể thay thế vị trí cô ấy trong lòng tôi. Chỉ cần được thấy cô ấy một lần, dù có phải trả cái giá lớn cỡ nào, tôi cũng cam tâm tình nguyện”
-----------------------