Chương 252
Tự nhiên tôi không dám đoán ý của Thông Thiên giáo chủ, nhưng Phượng Tố Thiên nghe vậy đã giảm cường độ đập cánh, như con mèo hụt hơi chán chường.
Thần Sông thấy Thông Thiên giáo chủ nói mấy câu đã làm Phượng Tố Thiên buồn bèn mắng Thông Thiên giáo chủ: “Cái đồ đạo sĩ thối tha, mình không bất công lại đi nói kháy. Để ta xem ai dám mỉa mai Phượng Tố Thiên, ai dám nói xấu sau lưng không phải thiên đế.”
Thông Thiên giáo chủ nghe Thần Sông nói bèn đưa mắt nhìn Thần Sông, đánh giá Thần Sông từ đầu đến chân rồi nói với cô ta: “Tôi không động chạm chủ nhân của các vị, mong rằng các vị đừng nhúng tay vào chuyện nhà chúng tôi. Trời có lẽ trời, người có vận mệnh, Thần Sông cũng biết điều đó mà. Vận mệnh của Liễu Tam lang đã được định sẵn, đó là ý trời mong Thần Sông đừng can thiệp thái quá.”
Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất
Thần Sông khó tin ra mặt khi nghe thấy Thông Thiên giáo chủ bảo rằng Liễu Long Đình là ý trời. Vậy nhưng vẫn bấm mấy ngón tay có vẻ như đang kiểm chứng câu nói của Thông Thiên giáo chủ. Cô ta thở dài ngoảnh lại nói với tôi: “Tô nhi à, e là lần này không được như ý em rồi. Mệnh của Liễu Long Đình chưa tận thật.”
Liễu Long Đình giết vô số người sao mệnh vẫn chưa tận? Tôi rất lấy làm lạ chẳng hiểu đó là ý trời gì mà bắt người tốt chết còn người xấu vẫn sống!
Nhưng Phượng Tố Thiên đã bớt kiêu ngạo, Thần Sông cũng nói cho tôi biết đó là ý trời. Bên bảo vệ Liễu Long Đình lại là Thông Thiên giáo chủ, dù tôi muốn Liễu Long Đình chết cũng đành chịu. Có điều tôi cũng không mong anh ta chết bởi nếu đúng như Thông Thiên giáo chủ nói vậy sau này Liễu Long Đình sẽ không làm phiền tôi nữa. Liễu Long Đình sống hay chết có liên quan gì đến tôi đâu?
Tôi hỏi lại Thông Thiên giáo chủ: “Ông nói thật chứ? Sau này tôi thoát được Liễu Long Đình?”
“Nếu sau này Tam lang còn làm phiền cô vậy chính tay tôi sẽ ban cái chết cho cậu ta.”
Có được câu nói đó của Thông Thiên giáo chủ, tôi nhẹ cả lòng không còn lo lắng cho tương lai nữa. Tôi nhìn sang con rắn trắng quấn trên cây phất trần của Thông Thiên giáo chủ, anh ta không nói gì cả, lần này anh ta phải đi thật rồi. Tôi không ỷ lại mãi như anh ta, tôi chúc anh ta, chúc Liễu Long Đình tìm được niềm vui, tìm được cô gái anh ta thích sống trọn đời với anh ta.
Thần liễn đã đi, ân oán giữa tôi và Liễu Long Đình đã chấm dứt, tôi gọi Phượng Tố Thiên bảo chúng tôi về nhà thôi.
Tôi vừa dứt lời mới chợt nhớ ra tôi bảo về nhà là về đâu? Phượng Tố Thiên không còn là Thành Hoàng, dĩ nhiên miếu Thần Hoàng không phải nhà của anh ta. Trong khi đó tôi cũng đã chuyển khỏi nhà bà nội, nhà Liễu Long Đình cũng không thể là nhà tôi. Tự nhiên tôi không tìm thấy nơi mà tôi và Phượng Tố Thiên có thể ở.
Phượng Tố Thiên cũng nghĩ như tôi, anh ta đưa hết cho người ta để cứu tôi, giờ cũng rơi vào cảnh đầu đường xó chợ.
Tôi và Phượng Tố Thiên cùng suy nghĩ, Phượng Tố Thiên chợt bảo: “Tô Nhi này, hay là cô đến thuỷ cung của Thần Sông đi, giờ tôi không có gì cô theo tôi chỉ có khổ thôi”
Tôi cảm nhận được cơ thể anh ta đang run khi nói câu ấy. Phượng Tố Thiên yêu tôi, anh ta bảo tôi đi e là anh ta cũng rất đau khổ. Tôi đã lấy Phượng Tố Thiên mà Phượng Tố Thiên lại trao tôi cho người khác để người lạ khác bảo vệ tôi chỉ vì sợ tôi theo anh ta chỉ có khổ. Anh ta là đàn ông, cánh đàn ông khác sẽ không tài nào chấp nhận được sự sỉ nhục và vô dụng của mình khi mà vợ mình phải nhờ người khác bảo vệ. Vậy mà Phượng Tố Thiên thà cho tôi sống tốt hơn chứ không hề muốn tôi khổ cùng anh ta.
Anh ta rất khác Liễu Long Đình, Liễu Long Đình chỉ muốn nắm tôi trong lòng bàn tay còn Phượng Tố Thiên yêu tôi lại luôn cho rằng bản thân anh ta ti tiện. Tôi tốt như thế, thà mình chịu khổ cũng phải làm theo ý tôi cho tôi vui.
Đọc truyện tại
[email protected] nh24 7.com nhé !
Tôi hổ thẹn với Phượng Tố Thiên, dù Liễu Long Đình đã đi nhưng tôi chỉ muốn được tự do, tôi không muốn dính dáng đến bất cứ thần tiên nào. Tôi chỉ muốn được sống một cuộc sống bình dị, chết an yên như người bình thường. Thế nhưng tôi nợ Phượng Tố Thiên quá nhiều, nhiều đến mức cả đời này tôi không trả hết cho anh ta được.”
“Anh ngốc quá đấy, tôi sẵn lòng đi với anh mà. Tôi lấy anh rồi, lấy gà theo gà lấy chó theo chó. Anh không chê tôi xấu vậy anh đi đâu tôi sẽ đi đó với anh.”
Tôi nói đến đây mới nhớ lời hẹn ban nãy của Phượng Tố Thiên và Thần Sông. Tôi bảo với Thần Sông là tôi sẽ về với Phượng Tố Thiên, lần sau Thần Sông có lên bờ tôi sẽ nói cô ta nghe lệnh của tôi.
Thần Sông thấy tôi đã chọn và cũng đoán được sự lựa chọn đó của tôi. Cô ta chỉ thở dài rồi lại mỉm cười, nói với tôi rằng nếu Phượng Hoàng không thể chăm sóc cho tôi thì tôi cứ đến thuỷ cung của cô ta. Dưới đó có thể vỗ béo tôi đến một trăm năm mươi cân.
Nhìn cái miệng cười chúm chím của Thần Sông mà tôi phải quở cô ta, bảo cô ta về mau đi, tôi và Phượng Tổ Thiên phải đi rồi.
Nhưng sau khi chúng tôi chia tay, Thần Sông bỗng thở dài thườn thượt. Nói nhanh rằng cứ tìm cô ta nếu tôi có gặp chuyện khó giải quyết nào. Tôi phải bảo vệ bản thân đừng để toi cái mạng này. Đợi những việc này kết thúc là sẽ yên ổn thôi.
Tôi cảm ơn Thần Sông, Phượng Tố Thiên thấy tôi chọn đi với anh ta cũng kiên định dẫn tôi bay về thành phố. Giờ tôi không muốn đến nhà bà nội, mua nhà không kịp nên tôi đành phải lấy chứng minh thư đi thuê phòng một phòng khách sạn.
Trong khi Phượng Tố Thiên tắm, tôi đứng bên cửa sổ khách sạn nhìn hàng xe cộ qua lại đông như mắc cửi, tôi luyến tiếc những nhịp thở bình yên thoáng chốc này. Nếu có thể, tôi muốn quay lại ngày xưa, sống ở thế giới loài người, không nhìn thấy thần linh hay yêu ma quỷ quái nào.
Song tất cả đã diễn ra mà còn được sắp xếp từ trước. Tôi không thể thay đổi cuộc đời của tôi. Tôi không muốn tìm hiểu kiếp trước tôi là ai, tại sao lại đầu thai chuyển thế vào kiếp này.
Mười mấy phút sau Phượng Tố Thiên ra khỏi phòng tắm trong bộ quần áo đẹp lộng lẫy. Tôi biết bộ đồ này, đây là bộ đồ anh ta mặc trong lần đầu tôi gặp anh ta. Ngọc bội trên bộ đồ Phượng Tố Thiên mặc kêu lách cách, mũ bạc búi gọn bộ tóc màu trắng của anh ta làm anh ta trông rất quý phái và tràn trề sức sống. Cũng không hổ cho việc anh ta là phượng hoàng vì phượng hoàng đắt giá mà.
Phượng Tố Thiên thấy tôi cứ nhìn quần áo của anh ta, anh ta bước lại gần đứng khom lưng trước mặt tôi, chắp tay nói: “Chủ nhân còn nhớ bộ quần áo mà tôi mặc đây không? Chủ nhân tặng nó cho tôi mà ngài còn mặc cho tôi nữa. Bộ quần áo này quan trọng như tính mạng tôi, tôi chỉ muốn cho mình chủ nhân xem.”
Dù tôi cảm thấy tôi có thể là Thiên Đế Grto của Cửu Trọng Thiên mà họ nói, nhưng từ trước đến nay Phượng Tố Thiên luôn gọi tên tôi. Tự nhiên chuyển thành gọi chủ nhân làm tôi mất tự nhiên. Nói gì với anh ta đây? Bảo anh ta nên nói chuyện bình thường à.
Phượng Tố Thiên không muốn giấu tôi nữa, nói thẳng với tôi: “Trước giờ tôi sợ ngài không chịu nhận nên vẫn không dám nói cho ngài biết. Chủ nhân của tôi là ngài, đại thần thượng cổ sáng tạo thiên cung ở trên Cửu Trọng Thiên và cũng là Thiên Đế của Cửu Trọng Thiên”
-----------------------