Chương 347
Khi tiếng kêu này truyền vào Liễu Phủ, nhất thời có yêu ma bắt đầu bối rối. Chung quy rất nhiều yêu ma đều vì bị thiên cung đuổi giết, bất đắc dĩ lắm mới trốn tới Quy Khư này. Bây giờ nghe tin thiên binh đã đến, họ cứ như một đám chuột nghe nghe thấy tiếng mèo kêu, nhất thời sợ hãi, cả hiện trường hôn lễ trở nên rối loạn.
Liễu Long Đình lại rất bình tĩnh, quay sang nhìn về phía tôi, ra hiệu cho tôi lát nữa chờ thời cơ mà hành động. Nếu tối qua Liễu Long Đình không nhắc lại chuyện mẹ tôi thì lúc này dù vất vả tới mấy tôi cũng sẽ dẫn anh ta đi cùng. Nhưng chính anh ta không cần cơ hội này, chỉ muốn một mình tôi rời đi, nhưng nếu không có anh ta níu chân đám thiên binh thì tôi cũng không đi được, lúc đó tôi và anh ta đều sẽ mất mạng tại đây.
Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất
Thấy cảnh tượng trở nên hỗn loạn, Liễu Long Đình không nói gì, người lên tiếng là người phụ nữ chạy tới tham dự lễ cưới của Liễu Long Đình. Người phụ nữ này thấy có yêu ma đã bắt đầu chạy ra ngoài, hơn nữa đã nghe thấy tiếng thiên binh chém giết truyền vào Quy Khư, quay sang nhìn Liễu Long Đình nói: “Liễu đại nhân, xem ra hôm nay lễ cưới của ngài không tổ chức được rồi, hôm sau Tang Hạ tôi đây sẽ tổ chức bù lại cho ngài!”
Nói rồi, người phụ nữ này kéo kim quan trên đầu xuống, đồng thời quần áo bắt đầu biến dạng, trở thành thần y kim giáp. Gương mặt của cô ta cũng dần dần thay đổi, biến thành một người phụ nữ diện mạo khuynh thành, trên trán có dấu ấn màu vàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tay cầm pháp trượng màu vàng, bay lên không trung. Gió thổi quần áo của cô ta tung bay phần phật, tất cả yêu ma chung quanh chúng tôi thấy người phụ nữ này thì đều quỳ xuống: “Tham kiến Đại Tế Ti!”
Người phụ nữ tên Tang Hạ này là Đại Tế Ti ư? Đại Tế Ti của Quy Khư?
Thấy người ở nơi này đều cung kính với người phụ nữ kia, tôi đoán địa vị của Tang Hạ Quy Khư này chắc chắn không hề thấp, có lẽ chỉ thua mỗi Thần Đông Hoàng trong truyền thuyết của họ mà thôi. Liễu Long Đình hình như cũng không hề kinh ngạc vì thân phận của người phụ nữ này, sau khi cô ta bay lên trời thì anh ta cũng xoay người nhìn về phía cổng Quy Khư, chỉ thấy một vùng ánh. sáng trắng vô cùng tận đang từ cổng Quy Khư nhanh chóng lan vào trong Quy Khư. Nơi ánh sáng trắng đi qua, kiến trúc của Quy Khư đều sập xuống, tiếng kêu thảm thiết của yêu tà vang lên. Ánh sáng trắng đó có thể làm tan chảy nhà cửa nơi này, trong lúc nhất thời không thể phân biệt rõ nơi này là địa ngục, hay là thánh địa hắc ám có thể cho đám yêu ma nơi sinh tồn yên bình cuối cùng? Đồng họ thời cũng không phân biệt được trên trời có phải là yêu quái, hay người đứng bên dưới bình tĩnh đối phó là thần linh hay không, hết thảy cứ như bị đảo ngược vị trí cho nhau!
Khi ánh sáng trắng đó cách chúng tôi càng ngày càng gần, Liễu Long Đình xoay người nhìn về phía ánh sáng trắng, còn tôi thì trốn sau lưng anh ta không xa, cũng nhìn về phía ánh sáng trắng đó.
Từng đám mây trắng từ chân trời Quy Khư như những miếng vải bốc cháy, nhanh chóng bay tới gần chỗ chúng tôi, hơn nữa tôi thấy người dẫn dắt thiên binh tới đây lại là Liễu Long Dương, anh trai của Liễu Long Đình, cùng với Thần Núi! Lúc này Thần Núi đã biến về hình dạng vốn dĩ của mình, nhưng thần quan trên đầu anh ta cũng vẫn chưa bị tháo xuống. Vậy là xem ra Liễu Long Đình đã đoán đúng, Thần Núi đã tố cáo chúng tôi, nếu không phải chỗ anh ta xảy ra vấn đề thì dù tôi với Liễu Long Đình trốn ở Quy Khư này thêm trăm năm cũng không ai tìm được chúng tôi.
Thấy Thần Núi đã hồi phục nguyên hình, Liễu Long Đình cũng không cần đóng giả vai ông chú trung niên, trực tiếp biến thành hình dạng ban đầu của mình, hơn nữa sắp tới đại chiến, Liễu Long Đình cũng biến thành nửa người nửa rắn, đứng thẳng trước mặt mọi người, khí thế mạnh mẽ. Trong khoảnh khắc, tôi thậm chí lầm tưởng thần tượng Thần Đông Hoàng trên cổng Quy Khư được vẽ từ nguyên hình của Liễu Long Đình. Nhưng điều đó là không có khả năng. Liễu Long Đình chỉ có đạo hạnh chưa đầy ngàn năm, trừ việc anh ta với Đông Hoàng Thái Nhất là cùng chủng tộc ra thì không có bất cứ điểm tương đồng nào.
Thần binh trên trời thấy Liễu Long Đình, sau khi Liễu Long Dương ra lệnh một tiếng, có tất cả thiên binh đều dừng lại, dừng ngay giữa không trung. Sau lưng họ là sóng biển sôi trào, chỉ cần họ tiếp tục đi tới thì Quy Khư sẽ bị nước biển nhấn chìm.
“Tam đệ! Nếu để biết hối cải, giao Bạch Tô ra đây thì chúng ta sẽ khoan hồng cho đệ! Đúng là đồ súc sinh, đệ không biết để bỏ trốn làm hại nhà họ Liễu đến mức nào sao? Chị gái đệ, Long Đằng, Kiều Nhi đều bị giam lỏng, hôm nay nếu ta không mang Bạch Tô về thì họ sẽ bị giam cầm cả đời!”.
Giọng nói của Liễu Long Dương truyền tới từ trên trời cao. Bây giờ chúng tôi đã bại lộ, Liễu Long Đình cấu kết với Thần Núi, mang tôi bỏ trốn, chắc chắn nhà họ Liễu cũng bị liên lụy. Tôi đứng sau lưng Liễu Long Đình, nghe Liễu Long Dương nói như vậy, không thể thấy được vẻ mặt của Liễu Long Đình lúc này là gì, chỉ biết anh ta đang đối diện với anh cả của mình, vẻ mặt không hề thay đổi, bình tĩnh nói với Liễu Long Dương: “Em biết em làm liên lụy chị hai với Long Đằng Kiều Nhi, em có lỗi với họ, nhưng em đã không thể quay đầu lại. Nếu giao Bạch Tô thì em cũng không muốn nữa. Hôm qua em đã biết anh cả đang chờ ngoài cổng Quy Khư, em đã bỏ hết pháp lực chờ anh cả vào đây, lần này em dâng tính mạng cho anh cả, muốn bắt Bạch Tô đi thì phải giết em trước, cũng coi như em đền tội cho nhà họ Liễu!”
Nói tới đây, Liễu Long Đình chắp tay sau lưng, dùng tay ra hiệu cho tôi bỏ trốn vào lúc này, còn anh ta thì giả vờ che chở con rối bên cạnh. Tang Hạ đứng bên cạnh Liễu Long Đình, nghe Liễu Long Đình nói vậy thì nhìn con rối gỗ đó, không chờ Liễu Long Dương nói tiếp, Tang Hạ đã lạnh giọng quát Liễu Long Dương: “Từ xưa tới nay thiên đình với Quy Khư chúng ta vốn nước giếng không phạm nước sông, hôm nay các người phá hủy Quy Khư của ta, còn muốn bắt con dân Quy Khư đi, nếu các người còn dám ngang ngược như vậy thì phải hỏi thử xem cư dân Quy Khư có đồng ý hay không?”
Thần hoàng của Quy Khư không còn nữa, cho dù Tang Hạ lợi hại đến mấy thì cũng không thể thay thế vị trí của Thần Đông Hoàng. Chúng tôi đều biết rõ cô ta nói vậy chẳng qua là muốn đe dọa Liễu Long Dương.
Nếu thật sự đánh nhau thì tất cả dân chúng Quy Khư cộng lại liều mạng với thiên binh, kết cục e rằng cũng sẽ là lưỡng bại câu thương.
Liễu Long Dương không dễ hù dọa, có lẽ lúc này anh ta cũng đã chuẩn bị rất đầy đủ, nghe Tang Hạ nói thì chỉ khinh thường cười: “Chúng ta đều không muốn gây ra chiến tranh. Chúng ta tới đây chẳng qua là muốn giết một kẻ phạm tội cùng với mang tam đệ của ta rời đi, chứ không phải là muốn gây hại chuyện thị phi”.
Nghe Liễu Long Dương nói vậy, tôi cảm thấy anh ta đúng là loại người sát sinh mà còn có thể ăn nói đường hoàng. Mồm bảo không muốn gây chuyện thị phi, vậy thì tại sao vừa xông vào Quy Khư đã đại khai sát giới? Nhưng Liễu Long Đình không muốn tôi nhúng tay quá nhiều vào chuyện này nên giục tôi mau rời khỏi nơi này.
Liễu Long Đình không chịu giao nộp tôi, nếu chỉ có mình Liễu Long Dương thì còn dễ nói. Có lẽ Liễu Long Dương sẽ niệm tình huynh đệ mà tha cho Liễu Long Đình. Nhưng Thần Núi cũng tới đây. Mục đích của Thần Núi có lẽ chính là thiên cung phái tới giám sát Liễu Long Dương, sợ anh ta nhẹ tay với Liễu Long Đình. Nếu tôi rời đi thì chắc chắn Liễu Long Đình sẽ phải chết. Mặc dù tôi chán ghét tính cách hèn hạ của Liễu Long Đình, nhưng trong lúc sinh ly tử biệt, tôi vẫn không muốn bỏ mặc anh ta ở đây một mình để anh ta chịu chết. Nhưng anh ta lại giục tôi rời đi, hơn nữa Thần Núi vẫn nửa cười nửa không quan sát con rối gỗ mà Liễu Long Đình đang ôm, nếu tôi còn không đi, bị anh ta phát hiện rối gỗ là giả thì sẽ to chuyện!
Nếu tôi không đi, vậy thì người chết hôm nay sẽ là tôi, tâm huyết của Liễu Long Đình đều sẽ uổng phí, anh ta chỉ mong tôi được sống.
Khi tôi hạ quyết định tranh thủ cơ hội này trốn ra ngoài thì ánh mắt Thần Núi bỗng nhìn lướt qua chỗ tôi. Anh ta phát hiện ra tôi!
Đôi lúc, bản lĩnh của Thần Núi lớn đến đáng sợ. Tôi cho rằng anh ta nhìn thấu mưu kế của tôi với Liễu Long Đình, chắc chắn sẽ vạch trần chúng tôi. Nhưng không hiểu sao khi nhìn về phía chỗ tôi. Thần Núi chỉ khoanh tay trước ngực, nhếch môi mỉm cười quái dị, cũng không để ý tới tôi, cứ như cố ý muốn thả tôi ra ngoài!
-----------------------