Chương 38
Đây là lần đầu tiên Liễu Long Đình và Phượng Tố Thiên chạm trán. Chẳng qua Liễu Long Đình chỉ liếc nhìn Phượng Tổ Thiên một lần, không nói gì mà ôm vai tôi kéo vào dưới ô che, xoay người rời đi.
“Tiểu tiên này thật không lễ phép, ta tới đây cậu chẳng những không bái phỏng ta mà bây giờ gặp mặt, cậu thậm chí không chào ta một câu. Cậu không biết ta Thượng Phương Tiên hạ phàm hả?”
Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất
Thấy Liễu Long Đình thờ ơ với mình, Phượng Tổ Thiên khó chịu, không nhịn được nói. Liễu Long Đình lại chẳng buồn quay đầu, vẫn tiếp tục dẫn tôi rời đi.
Trên đường về, tôi không nói với Liễu Long Đình một câu. Cả ngày tôi không ăn cơm, Liễu Long Đình cũng không hỏi tôi có đói bụng không. Sau khi về nhà, tôi còn định xem thử trong tủ lạnh có gì để ăn, nhưng vừa mở cửa tủ lạnh thì thấy bên trong trống trơn, chỉ có mấy chai nước trái cây.
Tôi hận chết Liễu Long Đình. Nếu một người vẫn đối xử tệ bạc với bạn thì bạn sẽ dần quen với sự tệ bạc đó, nhưng lỡ một người bắt đầu tốt với bạn, sau đó tự dưng lại lạnh lùng với bạn thì bạn sẽ rất khó chịu, muốn cãi cọ với người đó, nhưng không tìm được lý do. Tôi chính là như vậy. Thấy tính cách sớm nắng chiều mưa của Liễu Long Đình, tôi thật sự rất muốn đánh anh ta một trận. Nhưng tôi chỉ là đệ tử xuất mã của anh ta thôi, anh ta chưa bao giờ thừa nhận quan hệ của chúng tôi, hơn nữa cũng chưa từng hứa hẹn điều gì, trước giờ chỉ có mình tôi tự nguyện.
Buổi tối đi ngủ, tôi thấy Liễu Long Đình mua vé máy bay hai ngày sau về nhà. Tôi hỏi anh ta rằng Anh Cô có nói kêu tôi về làm gì không?
Liễu Long Đình lắc đầu, nói không biết, nhưng cũng dừng động tác mua vé, hỏi tôi muốn về không? Nếu không muốn thì chúng tôi sẽ không về. Bây giờ trong trường xảy ra quá nhiều chuyện, tôi vừa đến trường học sẽ nhớ tới những người đã chết trong lớp, có cả Diêu Lê Na, cho nên ước gì được về nhà. Nhưng tôi không muốn biểu hiện cảm xúc cho Liễu Long Đình thấy, chỉ nói sao cũng được.
Liễu Long Đình không nói gì, cuối cùng vẫn đặt vé.
Sáng hôm sau, tôi rời giường đến trường. Liễu Long Đình vẫn như sáng hôm qua, lấy hai tờ 50 ngàn kêu tôi mua đồ mà ăn. Hôm qua cả ngày tôi đã không ăn một ngụm cơm, uống một ngụm nước. Thấy Liễu Long Đình đưa tiền, tôi suýt nữa nhận lấy. Nhưng nếu tôi thật sự nhận tiền thì chẳng khác nào thỏa hiệp với Liễu Long Đình. Sau này tôi không muốn chung sống với Liễu Long Đình như bị khống chế nữa, thế nên tôi lại rụt tay về, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Khi tôi đi ngang qua cửa hàng đồ ăn sáng, tôi đã đói tới mức nội tạng quặn thắt, thậm chí hối hận vì không nhận tiền của Liễu Long Đình. Thực ra anh ta chịu cho tôi tiền thì tôi, chẳng qua là vấn đề sĩ diện, chắc hẳn anh ta không đến nỗi làm tôi chết đói đâu.
Tôi còn định mượn tiền của bạn học, nhưng bây giờ họ chỉ chú ý tới Diêu Lê Na, vừa thấy tôi liền hỏi Diêu Lê Na thế nào thế nào, có phải là ai đó hại chết cô ta hay không, trước kia cô ta đi làm cave hạng sang, tôi có biết hay không?
Chỉ cần nghe nói tới Diệu Lệ Na, tôi lập tức nhớ tới cái chết của Diệu Lệ Na
ngay trước mặt tôi sáng hôm qua, trong lòng đau đớn như bị dao cứa. Trước kia tôi chỉ có một người bạn thân là Diêu Lê Na. Cô ta đã chết, tôi không biết nên kể cho ai biết nỗi đau này, cũng không thể nói với mọi người rằng Diêu Lê Na là do Liễu Long Đình giết, là do bạn trai của tội giết. Không thể nào, đừng nói tôi không dám tiết lộ chuyện này, hơn nữa trường tôi còn xảy ra vụ năm sinh viên nhảy lầu, ai cũng chú ý tới trường chúng tôi. Để nhân nhượng cho khỏi phiền, trường học đã bắt đầu ngăn cản việc này, đền tiền cho gia đình học sinh, khám nghiệm tử thi cũng bài trừ khả năng bị giết hại, kết luận là tự sát.
Buổi chiều sau khi học xong tiết cuối cùng, tôi xin phép với thầy hướng dẫn. Có lẽ sợ tôi từng có áp lực tâm lý ở trường nên thầy hướng dẫn trực tiếp cho tôi nghỉ cả tuần, kêu tôi ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Buổi tối về nhà, tôi đặt sách xuống, thấy Liễu Long Đình ngồi trên sofa tùy tay đọc một cuốn sách về thuần thú. Tôi chần chờ có nên hỏi xin tiền Liễu Long Đình hay không. Nhưng nhìn vẻ mặt dửng dưng như không của anh ta, tôi lại không thể mở lời. Song nhu cầu sinh lý của con người rất đáng sợ, suốt hai ngày tôi không có một hạt cơm vào bụng, cảm giác đói khát đã lất át tất cả các giác quan khác của tôi. Cho dù bây giờ tôi đã tắm rửa xong, nằm trên giường muốn ngủ, nhưng lại đói đến mức không ngủ được, ngũ tạng lục phủ cũng khó chịu, trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh Liễu Long Đình cho tôi tiền. Tại sao tôi không nhận số tiền đó? Nếu tôi nhận thì bây giờ tôi không cần đói bụng như thể nữa.
Tôi chần chờ một hồi, vẫn quyết định xuống giường, mang dép lê đi ra phòng khách, không dám nhìn Liễu Long Đình, chỉ cúi đầu hỏi: “Anh có thể cho em tiền được không? Em muốn ăn cơm.”
Lần đầu tiên tôi xin tiền một người không phải là người thân của mình, cảm giác này vô cùng xấu hổ. Nhưng tôi không ngờ là khi tôi đã bất chấp tất cả xin tiền của Liễu Long Đình thì anh ta lại đặt cuốn sách xuống, đứng dậy.
Anh ta có ý gì? Chẳng phải đã bảo chỉ cần tôi xin tiền thì anh ta sẽ cho sao? Tôi đi theo Liễu Long Đình, hỏi anh ta tại sao lại lật lọng? Nhưng không chờ tôi nói thì Liễu Long Đình đã bưng một phần cơm với canh từ trong bếp ra phòng khách: “Ăn đi, tôi vẫn giữ lại cho em.”
Khi thấy đồ ăn, tất cả cảm xúc bất mãn đối với Liễu Long Đình đều bay biến, tôi nhanh chóng đi về phía anh ta, cùng anh ta đi đến bên bàn ăn. Không chờ anh ta đặt đồ ăn lên bàn, tôi đã bắt đầu ăn trước. Từ nhỏ tới lớn, tôi chưa bao giờ cảm thấy đồ ăn ngon đến thế. Tôi vừa ăn vừa khóc, tiêu diệt khoảng ba bát cơm một bát canh, đang định ăn tiếp thì Liễu Long Đình không cho, nói dạ dày tôi sắp phát nổ rồi, ngày mai anh ta sẽ dẫn tôi ra ngoài ăn.
Mấy ngày trước tôi còn giận Liễu Long Đình, nhưng sau hai ngày đói bụng, anh ta cho tôi một bữa cơm, cảm giác khó chịu trong lòng tôi đều biến mất, thậm chí trở nên ngoan ngoãn phục tùng hơn. Sự thay đổi tâm lý này khiến tôi cảm thấy rất khó tin. Chắc là đêm qua Liễu Long Đình cũng biết tôi không thỏa mãn, đêm nay tôi thuận theo anh ta, yêu cầu tôi nhắc đi nhắc lại yêu anh ta, khiến tôi vẫn đắm chìm trong cực hạn. Cảm giác tuyệt vời này rất khó miêu tả thành lời, làm cho tôi nảy sinh ý nghĩ dù tôi muốn rời khỏi Liễu Long Đình thì thân thể của tôi cũng không thể rời xa anh ta. Con người này sinh ý định rời đi là vì bộ não có tư tưởng, nhưng thân thể thì không.
Hôm sau chúng tôi lên chuyến bay buổi sáng. Dường như quan hệ giữa tôi và Liễu Long Đình không hề bị ảnh hưởng vì chuyện hai ngày trước. Tôi muốn mua gì đó cho bà nội, hoặc là anh ta trả tiền, hoặc là đưa tiền cho tôi. Tôi cầm tiền của anh ta, mặc dù trong lòng vẫn hơi ngượng nghịu, nhưng đã không còn ảnh hưởng nhiều.
Lần này, tôi muốn dẫn Phượng Tổ Thiên cùng về. Thấy tôi và Liễu Long Đình lại thân thiết với nhau, Phượng Tổ Thiên không khỏi tặc lưỡi, không biết là khen hay chê, nói mưu kế của Liễu Long Đình thật tuyệt, còn tưởng anh ta chỉ là mãng phu biết đánh nhau, không ngờ tâm tư của sâu xa đến đáng sợ.
Liễu Long Đình không để ý tới anh ta. Sau khi chúng tôi trở về nhà cũ ở Đông Bắc, tôi cúng Phượng Tố Thiên trong đền thờ tiên trước. Anh ta là tiên gia trực hệ của tôi, cho nên cũng được cúng cùng chỗ với Liễu Long Đình.
Thấy tôi và Liễu Long Đình trở lại, bà nội cũng rất vui vẻ, đi mua đồ ăn nấu cơm cho chúng tôi. Tôi lại gọi cho Anh Cô nói đã về nhà, lần trước bà ấy tìm tôi có chuyện gì?
Nghe vậy, Anh Cô lập tức hỏi: “Vậy cháu có dẫn cả Thượng Phương Tiên kia về nhà không?”
“Có” Tôi đáp, không biết bà ấy cần Phượng Tổ Thiên làm gì.
“Vậy là được rồi. Bạch Tô, ngày mai cháu dẫn Thượng Phương Tiên đó tới chỗ cô một chuyến, cô có lễ cúng cần nhảy lên đồng, thiếu một nhị thần, cháu dẫn Thượng Phương Tiên tới đây làm nhị thần cho cô.”
-----------------------