Chương 242
Lúc Phượng Tố Thiên nghe tôi nói lời này, cả người đều chấn động, giống như nghe được tin sét đánh nào đó, anh quay đầu như không thể tin được nhìn tôi, lông mi mảnh dài màu tuyết cố che giấu đi ánh nhìn kinh ngạc, trong lúc vô tình đôi môi hình cánh hoa khẽ giật, nhưng mà cũng không nói ra miệng, giống như thực chất cũng không tin chuyện này là do chính tôi nói ra.
“Nếu không được thì quên đi, đừng quá để tâm làm gì.
Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất
Nhìn thấy ánh mắt ngày càng kích động của Phượng Tố Thiên, tôi chần chừ, sau đó vẫn hỏi Phượng Tố Thiên: “Em nói là nếu thần linh có thể kết hôn được hay không, em muốn kết hôn với anh…. “
“Đương nhiên là được.” Tôi còn chưa dứt câu, Phượng Tố Thiên đã lập tức trả lời, hơn nữa lúc anh ta nói đến đây, ánh mắt vẫn nhìn tôi sau đó chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, giống như sợ tôi rút lại lời nói ban nãy, anh đứng ở trước mặt tôi, vươn người kéo tay tôi ôm vào lòng, ngực hai đứa kề sát nhau, anh cúi đầu xuống, trong ánh nhìn cương quyết ấy, tôi thấy một chút cảm xúc của anh: “Có thể, tôi là Tiên gia mà, quản chế của Tiên gia cũng không có nghiêm khắc bằng thần tiên.”
“Vậy anh đồng ý cưới em sao? Em không muốn dây dưa với Liễu Long Đình, em biết hiện tại thân phận của em có thể không xứng với anh, trước đây em cũng từng kết hôn, còn từng có tình cảm với Liễu Long Đình… Nếu anh không muốn thì nó cũng không quan trọng, em không ép buộc anh.”
Thành thật mà nói, lúc bàn đến vấn đề thực tế trong chuyện kết hôn, trong lòng tôi vẫn còn quá tự ti, dù sao thì tôi cũng là người phàm, ở trong mắt người bình thường chúng tôi, tôi là góa phụ đã qua một đời chồng, hơn nữa Phượng Tố Thiên còn nhìn thấy tôi và Liễu Long Đình ở bên nhau, anh ta còn biết có tất cả tình cảm giữa tôi với Liễu Long Đình. Mà ngay cả khi địa vị của anh ta không còn cao như trước thì anh ta vẫn là một vị thần, vẫn là một người cương trực ngay thẳng luôn giữ mình trong sạch, không để cho ai mạo phạm mình.
Tôi nghĩ mình thật là khờ, tại sao bây giờ lại nghĩ đến loại vấn đề này ở đây, vừa nghĩ tới chuyện này, tôi lập tức đã hối hận vì đã thốt ra những lời kia với Phượng Tố Thiên, lúc trước ở bên Liễu Long Đình, tôi cũng cảm thấy tôi không xứng với người này, vậy mà hiện tại lúc muốn gả cho Phượng Tố Thiên, tôi vẫn cảm thấy mình không xứng với anh…
Càng ngày tôi càng cảm thấy chính mình giống như đũa mốc mà chòi mâm son với Phượng Tố Thiên, loại người như tôi, ngay cả đàn ông bình thường cưới về thì trong lòng ít nhiều cũng sẽ coi thường mà thôi, huống chi đây lại là Phượng Tố Thiên.
Anh là thần nên tôi không thể cứ mãi hại đời anh ta như vậy, trong lúc tôi ngẩng đầu muốn nói với Phượng Tố Thiên hãy coi như chưa từng nghe thấy những lời kia thì Phượng Tổ Thiên đã buông lỏng bàn tay của tôi ra, anh ôm và áp tôi vào lòng, để tôi lắng nghe nhịp tim đập kịch liệt của anh, mà Phượng Tố Thiên lúc này cũng kề lên tóc tôi, ổn định lại tâm tình kích động, còn không ngừng dùng sức ôm chặt như là hận không thể ghim tôi vào trong thân thể anh, Phượng Tố Thiên lúc này có thể cũng không biết trong lòng tôi đang suy nghĩ cái gì, dù sao thì anh cũng không giống như Liễu Long Đình đầy mưu kế quỷ quyệt.
“Làm sao vậy, nếu như em cứ nhất định nói chúng mình không xứng đôi thì phải là anh không xứng với em chứ, em biết không bé Bạch, lúc em nói em muốn gả cho anh, anh cảm thấy mình bây giờ giống như anh hùng vậy, tưởng tượng đến việc anh có thể lấy em, anh vui lắm thật sự là…“vào hangtruyen.com để đọc truyện ủng hộ kinh phí admin mở khóa chương truyện mới ạ
Lúc Phượng Tố Thiên nói đến đây thì vẫn không thể kiềm chế được kích động, câu tiếp theo cũng không nói được nữa, cả người cũng đang run rẩy, anh ôm tôi càng chặt, chôn mặt vào đỉnh đầu tôi.
Tôi không biết Phượng Tố Thiên yêu tôi nhiều như vậy, nhưng mà lúc này cảm xúc kích động của anh khiến tôi cảm thấy mình sợ yêu một người đến cực điểm, sợ rằng cũng giống như anh. Dù sao nếu Liễu Long Đình bỗng nhiên nói muốn kết hôn với tôi, tôi cũng sẽ không kích động đến mức ngay cả một câu cũng không thể nói thành lời.
Phượng Tố Thiên đồng ý cưới tôi, anh là Thành Hoàng, biết được ngày nào lành, tháng nào tốt rõ như việc mặc quần áo vậy, anh liệt kê mấy ngày tốt trong những tháng gần đây rồi hỏi tôi thích ngày nào, giống như một ngày nào đó chúng tôi sẽ kết hôn vậy.
Tôi nghĩ muốn kết hôn với Phượng Tố Thiên là vì muốn để bản thân quên đi Liễu Long Đình, gả cho anh rồi, tôi sẽ chặt đứt được ý nghĩ về Liễu Long Đình, chỉ muốn là cùng anh bình an sống nên đương nhiên là chọn ngày gần nhất, mà ngày gần nhất chỉ có ba ngày sau, tôi hỏi Phượng Tố Thiên ba ngày sau có được không? Phượng Tố Thiên nhìn lịch, sau đó tính toán, nói với tôi rằng chuyện này không nên quá vội vàng làm gì, anh muốn cho tôi một đám cưới thật long trọng, để cho tất cả mọi người cùng biết chúng tôi đang ở bên nhau.
Nhưng ngày vẫn là tôi chọn, Phượng Tố Thiên cũng không muốn làm trái ý tôi nên y như lời tôi nói ba ngày sau thì là ba ngày sau, tất cả mọi chuyện đều đã được anh sắp xếp, ba ngày sau, chúng tôi chính thức là vợ chồng.
Có thể là do cho tới bây giờ cũng sẽ không nghĩ tới chuyện kết hôn với tôi nên lúc Phượng Tố Thiên nói chúng ta là vợ chồng thì vẫn có chỗ trúc trắc mới lạ, thậm chí còn có phần cẩn thận nhưng rồi anh vẫn là rất vui vẻ, không ngừng hỏi tôi thích kiểu hôn lễ gì, phong cách Lam Hoa hay sao? Nhưng mà bất kể là hình thức nào thì chúng tôi đến lúc đó vẫn phải ở lại miếu tổ chức thêm một lần nữa cho các tiểu quỷ tiên gia trong thành chúng tôi đến xem, tận khi đó tôi mới thật sự là trở thành vợ của anh.
Bởi vì lo lắng Liễu Long Đình có thể sẽ không dễ dàng buông tha tôi mà anh ta vốn vẫn luôn như vậy, chỉ cần là anh ta muốn làm chuyện gì đó thì nhất định sẽ bất chấp dùng tới thủ đoạn gì cũng phải đạt được mục đích, hiện tại anh ta muốn biết rõ ràng thân phận của tôi nên nhất định sẽ không để tôi gả cho Phượng Tổ Thiên, tôi sợ trong mấy ngày chúng tôi thành hôn, anh ta sẽ gây bất lợi cho tôi với Phượng Tố Thiên, vì thế tôi kêu Liễu Long Đình(*) trước không cần đi ra ngoài nói tôi gả cho anh để khỏi rước về một ít rắc rối không cần thiết.
(*): Ở đây mình nghĩ phải là kêu Phượng Tổ Thiên thì mới hợp ngữ cảnh nhưng trong raw ghi là Liễu Long Đình nên vẫn giữ nguyên
Phượng Tổ Thiên biết tôi nói rắc rối ở đây là gì, mặc dù tôi đã ở bên anh, cũng là độ không cần phải sợ Liễu Long Đình, nhưng kết hôn là chuyện trăm năm, dính vào nhiều tranh chấp cũng không tốt, vì vậy anh liền gật đầu đồng ý với tôi.
Nhìn Phượng Tố Thiên cái gì cũng nghe theo lời tôi răm rắp, tôi đột nhiên không nhịn được hỏi anh: “Tại sao em nói cái gì thì anh cũng đồng ý hết vậy? Chẳng khác nào một bé ngốc cả.”
Những lời này vốn là tôi mắng Phượng Tố Thiên thế nhưng lúc tôi mắng Phượng Tố Thiên là bé ngốc thì ánh mắt anh còn hiện nét cười trong suốt, nụ cười này của anh, trong tức khắc biến câu mắng của tôi trở nên vô cùng ái muội, mà Phượng Tố Thiên sau khi nghe tôi nói mấy lời này thì lập tức nắm chặt eo tôi rồi kéo vào vòng tay của mình, anh ôm tôi nằm trên một chiếc ghế dài đặt phía trước của khung cửa sổ sát đất, để tôi ngồi lên người anh, gió bên ngoài thổi vào, thổi tung tấm vải nhung trắng trên cơ thể tôi, trong khi đó Phượng Tố Thiên lại nằm bên dưới thân tôi, ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn gương mặt tôi, và mái tóc màu bạc suôn dài của anh dọc theo trường kỷ rũ xuống đất như thác nước, đẹp như một bức tranh vẽ.
Tôi không biết nếu như Liễu Long Đình biết tôi phải gả cho Phượng Tổ Thiên, tâm trạng anh ta sẽ như thế nào? Không cam lòng hay vẫn là phẫn nộ? Nhưng mà mặc kệ tâm trạng của anh ta là gì, với tôi mà nói đã không còn quá nhiều ảnh hưởng, tôi phải quên đi anh ta, cuối cùng tôi sẽ quên được anh ta mà thôi. vào hangtruyen.com để đọc truyện ủng hộ kinh phí admin mở khóa chương truyện mới ạ
Tôi luồn ngón tay vào tóc của Phượng Tố Thiên, áp thân thể mềm mại của tôi lên người anh ấy, tôi ngẩng đầu nhìn anh, Phượng Tố Thiên cũng nhìn tôi, trong mắt anh nhiệt tình như lửa, chúng tôi đều còn trẻ, anh yêu tôi, không ngại tất cả của tôi mà đồng ý cưới tôi về, xuyên qua ánh mắt dịu dàng của Phượng Tố Thiên, tôi nhìn ra anh đang muốn tôi, tôi không thể cái gì cũng đòi anh vô điều kiện, tôi biết thời điểm này tôi nên vì anh mà trả giá, nhưng mà câu nói anh có thể muốn anh cứ mắc kẹt ở cổ họng, mặc kệ tôi cố gắng như thế nào cũng không thể cất thành lời. “Bé Bạch, anh muốn em” Phượng Tố Thiên bỗng nhiên tiến đến bên tai tôi, thì thầm thân mật.
Lúc trước, thiếu chút nữa tôi đã phát sinh quan hệ với Phượng Tố Thiên là bởi vì có Ngân Hoa giáo chủ đang kề trên người tôi, bây giờ Phượng Tố Thiên bỗng nhiên muốn tôi, trong lòng tôi tạm thời cũng không biết nói gì cho phải, nhưng mà tôi biết chúng tôi đều phải kết hôn, đây là chuyện bình thường giữa nam nữ, vì thế tôi liền đưa tay về phía Phượng Tố Thiên, cởi từng lớp trường bào tới lớp áo lót bên trong, để lộ ra vòm ngực trắng toát cường tráng của anh, thế nhưng lúc tôi leo lên người Phượng Tổ Thiên thì anh bỗng nhiên lại ôm tôi vào trong lòng, cười sảng khoái với tôi: “Trêu em thôi, anh muốn dành thứ quý giá nhất giữa đôi mình để cho đêm tân hôn của chúng ta.”
-----------------------