Mục lục
HOÀI THAI MÃNG XÀ (THAI RẮN / TRÁNH RA BẢO BẢO CỦA TA LÀ XÀ YÊU)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 128​






Nghĩ đến trước khi hôn mê, tôi còn bảo Phượng Tố Thiên vô dụng. Bây giờ không ngờ Phượng Tố Thiên mà tôi cho là vô dụng lại cứu sống tôi, tôi nhất thời chột dạ, hỏi Liễu Long Đình rằng sao Phượng Tổ Thiên có thể trở Thần Thành Hoàng trong thời gian ngắn như vậy? Dù gì thần tiên cũng có phân chia giai cấp, thần mới thượng vị thì cần được sắc phong, hơn nữa tiên chính quy cũng như giới chính trị của con người, sẽ phân chia các loại chế độ đẳng cấp, nằm trong biên chế. Lấy ví dụ như Tam Thanh Lục Ngự, Ngũ Phương Ngũ Lão*, danh sách tiên vị thuộc thiên cung trung ương, danh sách thiên tiên dưới trần gian cùng âm tào địa phủ, những vị thần nằm trong danh sách được thống kế này đều là thần tiên chính quy được sắc phong, do Ngọc Hoàng Đại Đế cai quản.


*Chú thích: Theo Đạo giáo có Tam Thanh và Lục Ngự (cũng có thể là Tứ Ngự – nằm dưới Tam Thanh). Tam Thanh bao gồm Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn (còn gọi là Thái Thượng Lão Quân). Lục Ngự bao gồm Hạo Thiên Chí Tôn Ngọc Hoàng Thượng Đế, Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực Đại Đế, Câu Trần Thượng Cung Thiên Hoàng Đại Đế, Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa Kỳ (còn gọi là Thổ Công), Đông Cực Thanh Huyền Thượng Đế (Thái Ất Thiên Tôn), Thần Tiêu Chân Vương Trường Sinh Đại Đế.




Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất



Ngũ Phương Ngũ Lão chính là Ngũ Phương Thượng Đế, các vị thần cai quản một phương dưới trần gian, tương ứng với Đông Tây Nam Bắc Trung, bao gồm: Hoàng Đế Hiên Viên, Thanh Đế Thái Hạo, Hắc Đế Chuyên Húc, Xích Đế Thần Nông, Bạch Đế Thiếu Hạo.


Mà chức vị Thần Thành Hoàng chính là thần vị chính quy thuộc danh sách thiên tiên trêи trần gian, mặc dù chức quan nhỏ, nhưng được nhiều người cung phụng, bây giờ rất nhiều Thành Hoàng đều dung nhập vào văn hóa phong tục của địa phương, trong khoảng thời gian ngắn không cần lo sẽ bị mất tín ngưỡng, hơn nữa thần vị này cũng rất tự do, mọi người càng tín ngưỡng thần thì thần sẽ càng mạnh, ngược lại tín ngưỡng càng yếu thì cuối cùng thần sẽ diệt vong. Sát quỷ này chính là vì nhận được tín ngưỡng và sự sùng bái rất lớn từ dân huyện đối với Thần Thành Hoàng nên nó mới dám ngang nhiên hút tinh khí của con người như thế.


“Phượng Tố Thiên vốn đã có quyền được sắc phong thần vị, huống chi chỉ sắc phong vị trí Thành Hoàng nho nhỏ cho anh ta. Tuy nhiên anh ta đã chính thức trở thành Thần Thành Hoàng thì thân phận địa vị trước kia của anh ta đều không còn liên quan gì nữa.” Liễu Long Đình trả lời.


Lúc trước tôi đã biết trước khi xuống trần độ kiếp, Phượng Tố Thiên có bản lĩnh rất lớn, nhưng mỗi ngày thấy anh ta cứ cà lơ phất phơ, làm việc không đàng hoàng gì, tôi không tài nào liên tưởng anh ta với những vị thần trêи trời cao quý hơn người được. Bây giờ để cứu tôi, anh ta không tiếc hạ thấp thần vị của mình, trong lòng tôi còn rất băn khoăn.


“Vậy sau này anh ấy có thể lên trời được không? Hoặc là còn có thể trở thành thiên thần không?” Tôi hỏi Liễu Long Đình. Dù gì Phượng Tổ Thiên từ nhỏ đã lớn lên trêи trời, phượng hoàng ngao du trêи trời, bầu trời là cố hương của anh ta. Xuống trần gian này coi như là đất khách quê người, nếu anh ta vẫn không thể về nhà thì cuối cùng chắc chắn sẽ đau khổ lắm.


Thấy tôi vẫn luôn dò hỏi Phượng Tố Thiên thế nào thế nào, Liễu Long Đình cúi đầu nhìn tôi một lát, bỗng thả tôi xuống, hỏi tôi: “Chẳng phải em nói em chỉ coi Phượng Tố Thiên là bạn bình thường tôi à? Sao bây giờ em lại quan tâm anh ta đến thế?”


“Đúng vậy, là bạn bình thường, nhưng vừa rồi anh ấy đã cứu mạng em, em quan tâm anh ấy là chuyện bình


tử vong, có thần vị bỏ trống thì mới có thể thế chỗ. Nhưng tuổi thọ của thần linh đều gắn liền với bầu trời, cho nên gần như không có khả năng.


Liễu Long Đình nói đến đây, trong lòng tôi càng thêm áy náy với Phượng Tổ Thiên, nếu không phải tại tôi thì anh ta sẽ không cần hy sinh lớn đến thế. Ân tình như vậy, sau này tôi không biết nên trả lại anh ta bằng cách nào.


Sau khi về tới khách sạn, Liễu Long Đình kêu tôi thu dọn đồ đạc, lái xe về nhà. Tôi thấy sắc trời bên ngoài đã tối, bèn hỏi Liễu Long Đình là chờ ngày mai rồi về được không? Phượng Tổ Thiên vừa trở thành Thành Hoàng, dù gì cũng nên chào hỏi anh ta một tiếng rồi mới đi chứ. Nhưng Liễu Long Đình lại quyết đoán từ chối, nói bây giờ Phượng Tổ Thiên mới nhậm chức Thành Hoàng, sẽ phải tiếp nhận rất nhiều việc, sau này chúng tôi có rảnh thì lại tới thăm anh ta.


Cũng đúng thôi, Miếu Thành Hoàng bị quỷ vật chiếm lĩnh lâu như vậy, đúng là cần thời gian sửa sang lại. Nếu Liễu Long Đình nói lần sau lại tới thăm Phượng Tố Thiên thì lần sau vừa lúc tôi cũng mang chút quà tới cho Phượng Tố Thiên, coi như chút tấm lòng của tôi vì anh ta đã hy sinh lớn cho tôi.


Trêи đường lái xe rời đi, tôi hỏi Liễu Long Đình sau này Phượng Tổ Thiên không thể làm tiên gia của tôi nữa sao? Liễu Long Đình cầm vô lăng, gật đầu: “Anh ta đã là địa tiên của huyện này, thuộc về thần chức. Thần chức chính quy thì không thể làm tiên gia cho người khác, nhận đệ tử xuất mã. Giống như có những tiện gia kêu người mà họ mời tới là Ngọc Hoàng Đại Đế, Thái Thượng Lão Quân gì đó, thực ra chỉ là hù dọa người khác thôi. Thần chính quy chỉ phụ trách chuyện thuộc bổn sự của mình, không quan tâm tới những chuyện khác.”


“Nhưng Lạc Thần cũng là tiên gia của em mà? Anh ấy không phải là thần chính quy sao?”


Từ khi Phượng Tố Thiên làm Thành Hoàng, tôi lại hiểu biết một chút về thần linh. Trước kia tôi cho rằng trêи thế giới này chỉ có con người, nhưng bây giờ tôi đã biết chẳng những có người mà còn có thần, có ma, có tiên yêu quái, họ cũng có hệ thống quản lý như chúng tôi, là một thế giới khác, hơn nữa cùng sống trong một thành phố, thậm chí là một căn nhà, chẳng qua chúng tôi không thấy họ mà thôi.


“Thần chia làm hai loại, một loại là hình thành tự nhiên, một loại là do con người sáng tạo ra. Thần hình thành tự nhiên ví dụ như Nữ Oa, Phục Hy, đã thoát ly sự tín ngưỡng của con người, dù không có tín ngưỡng thì họ vẫn sống được. Còn thần linh do con người sáng tạo thì như là thần của các tôn giáo, họ được tạo ra dựa vào tinh thần của con người, không có tín ngưỡng thì sẽ biến mất. Lạc Thần là thần nằm ngoài hệ thống thần linh tôn giáo, không phải do con người sáng tạo. Ví dụ Phượng Tố Thiên trước kia, anh ta cũng không phải là thần do con người sáng tạo. Lạc Thần là do thuồng luồng tu luyện mà thành, họ không thuộc quyền quản hạt của Ngọc Hoàng Đại Đế, cho nên rất tự do, không có nhiều luật cấm thiên luật.”


“Vậy sau này nếu anh tu luyện thành Thượng Phương Tiên thì cũng là thần do con người sáng tạo à?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.


Không chờ Liễu Long Đình trả lời câu hỏi của tôi, khi chiếc xe của chúng tôi sắp chạy ra khỏi huyện Hạ Đường thì một cỗ thần kiệu chặn giữa đường cái, bên cạnh thần kiệu là hai dãy trẻ con ăn mặc quần áo diễm lệ, gương mặt trắng phau, vẽ hai cái má đỏ rực, trông như người giấy. Nhưng những đứa bé này trông rất hoạt bát linh động, không ngừng bay quanh cỗ kiệu, giống như một bầy ong mật.


Liễu Long Đình đỗ xe trước cỗ kiệu này. Một đứa bé bay đến bên cửa sổ của tôi, ném một đóa hoa hải đường vào cửa sổ thủy tinh, cười hì hì nói với tôi: “Ngài thành hoàng của chúng tôi mời chị Bạch.”


Đóa hoa hải đường trong tay đứa rất thơm. Khi tôi cầm đóa hoa bằng hai tay, mùi thơm tự nhiên này dính lên tay tôi khiến tôi say mê. Tôi quay lại hỏi Liễu Long Đình, có thể đi gặp Phượng Tố Thiên được không? Vẻ mặt Liễu Long Đình không muốn, nhưng Phượng Tổ Thiên đã chặn đường lại, cho nên anh ấy gật đầu, bảo rằng đã trễ rồi, kêu tôi nói chuyện xong sớm rồi trở về.


Khi tôi vừa xuống xe, mấy đứa bé vây quanh tôi đưa vào kiệu của Phượng Tổ Thiên. Không chờ tôi vén rèm thần kiệu lên, một bàn tay mảnh khảnh đã kéo tôi vào trong kiệu, sợi tóc bạc mềm mại phất qua mặt tôi, mùi thơm tràn ngập.


“Cô chẳng có lương tâm gì cả! Để cứu cô, tôi không làm thiên thần, vậy mà cô chẳng có một câu cảm ơn gì, không chào một tiếng đã rời đi!”


Phượng Tổ Thiên trách cứ tôi. Nhưng khi tôi ngước mắt lên nhìn Phượng Tổ Thiên thì thấy mái tóc và lông mày, thậm chí cả lông mi dài của anh ta cũng đều biến thành màu trắng, trông hơi kỳ lạ, nhưng lại có nét đẹp không nói nên lời, khiến người ta chỉ muốn ôm mặt anh ta nhìn thật kỹ xem nó đẹp như thế nào.


Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm mặt mình, Phượng Tố Thiên nhất thời buồn bực, che mặt tôi lại bất mãn nói: “Đừng nhìn nữa. Có trời mới biết chức Thần Thành Hoàng kia toàn giao cho mấy ông già làm, tôi vừa nhận thần vị thì tóc với lông mày đều trắng xóa, nếu không phải nể mặt cô thì còn thật sự phải càn quấy một trận”. Phượng Tổ Thiên nói, ngẫm nghĩ một hồi rồi dời tay, nghiêng đầu nhìn tôi: “Sau này tôi không thể ở bên cạnh cô, nếu cô chịu thiệt thòi gì thì tới tìm tôi, biết chưa? Chỉ cần cô muốn thì lúc nào tôi cũng sẽ ở bên cô.”


-----------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK