Chương 282
Tôi cảm thấy giọng nói này có chút quen tại, hình như đã nghe qua ở đâu rồi, khi tôi quay đầu nhìn sau lưng một cái, chỉ nhìn thấy một người trong tay cầm bảo kiếm, tướng mạo đầy sát khí, trông rất hung dữ đứng không xa sau lưng tôi, đây không phải là Chung Quỳ sao!
Trước đây tôi ở cùng Liễu Long Đình một khoảng thời gian, đã từng gặp qua Chung Quỳ, lúc đó tôi còn muốn Chung Quỳ làm Tiên gia cho tôi, ông ta từ chối, chê cấp bậc tôi không đủ, không nghĩ tới đúng là oan gia ngõ hẹp, bây giờ tôi lại gặp ông ta trong địa phủ, hơn nữa nhìn bộ dạng ông ta bây giờ tay cầm bảo kiếm chỉ vào tôi, xem ra là ông ta muốn giết tôi.
Nói thật thì, nhìn Chung Quỳ hung ác nhìn chằm chằm tôi, tôi cảm thấy sau lưng lạnh toát, trong lòng có hơi run sợ, bây giờ Phượng Tố Thiên còn đang bất tỉnh, trong lúc này không có thời gian quan tâm bọn họ, tôi nhanh đưa tay vỗ mặt Phượng Tố Thiên, kêu hắn tỉnh lại.
Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất
Lúc tôi vỗ mặt anh ta, Phượng Tố Thiên từ từ mở mắt, lúc anh ta nhìn thấy tôi, trong mắt lập tức vui mừng, nhưng vui mừng lại lập tức chuyển thành lo lắng, nói như có chút trách cứ: “Ngài sao lại tới đây? Ngài mau đi đi, bọn họ đem ta nhốt lại ở chỗ này, để dụ Ngài tới. Ngài không để ý đến ta, mau đi đi!”
Vừa nói vừa dùng bả vai đẩy tôi, kêu tôi đi ra ngoài.
Tôi xuống là để cứu anh ta, không cứu anh ta ra ngoài thì tôi xuống làm gì chứ? Hơn nữa bây giờ Chung Quỳ cũng bao vây tôi rồi, tôi muốn đi cũng không dễ dàng chạy thoát như vậy.
Bây giờ hương Đồng Tử đã đốt được một nửa, nếu như tôi lại tiếp tục vẽ, thì không còn thời gian nữa rồi, vì thế tôi cầm lấy xích khóa trên cánh tay Phượng Tố Thiên đập ra trước, trực tiếp dùng tay sử dụng lực trong người bổ xuống, vang lên một tiếng giòn dã, khóa trên xích sắt cổ tay Phượng Tố Thiên liền vỡ vụn, mà Chung Quỳ đứng phía sau nhìn tôi đều không quan tâm lắm, ông ta cũng lười nói nhảm với tôi, trực tiếp nâng bảo kiếm của ông ta lên, trong miệng đọc mấy câu thần lo chú, thanh bảo kiếm của ông ta giống như nghe hiểu được tiếng người, trong nháy mắt bay về phía tôi!
Tôi và Chung Quỳ đứng tương đối gần,lúc bảo kiếm phóng nhanh như chớp về hướng tôi, Phượng Tố Thiên lập tức quay người ôm tôi vào trong ngực anh ta, còn nhanh chóng giơ xích sắt bên cái tay còn lại của anh ta lên đón lấy bảo kiếm kia, loảng xoảng một tiếng, hai tay Phượng Tề Thiên đều được tự do.
Thấy đòn thứ nhất của bảo kiếm không đâm trúng chúng ta, Chung Quỳ liền thu kiếm lại, nhìn Phượng Tề Thiên đã tự do, cười lạnh một tiếng: “Bạch Tô, thiên đình hạ xuống lệnh truy nã cô, địa phủ chúng tôi chỉ có nhiệm vụ lùng bắt cô, nhưng mà nói tới cũng thật kỳ lạ, cô rốt cuộc phạm tội gì? Dẫn đến cả Ngọc hoàng Đại đế cũng xem cô như cái đinh trong mắt?”
Thì ra không phải cứ ai muốn giết tôi đều biết thân phận kiếp trước của tôi là gì, nhưng lúc này, tôi cũng không muốn giải thích với Chung Quỳ, giải thích rồi ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, vì vậy tôi quay đầu liếc nhìn Phượng Tố Thiên, Phượng Tố Thiên cho dù bây giờ tôi chưa hỏi anh ta chuẩn bị chưa, anh ta cũng hiểu ý tội, gật đầu với tôi, tôi nói với Chung Quỳ: “Nếu ông nhận lệnh tới bắt ta, vậy đừng nói nhảm nữa, trực tiếp đánh đi”
Phượng Tố Thiên vốn dĩ định cản đao kiếm cho tôi, những ngày này hắn ở địa phủ, cũng không biết tôi rốt cuộc đi theo Thần núi học cái gì, nhưng bây giờ sức mạnh của anh ta cũng không đủ, lại thêm bây giờ anh ta ở bên cạnh tôi, tôi xuống cứu hắn, trong lòng cũng giảm xuống rất nhiều cảm giác áy náy với anh ta, nếu như cùng nhau chết ở chỗ này, tôi cũng không có không cam lòng nhiều như tưởng tượng.
Vì vậy lúc Phượng Tố Thiên bảo vệ tôi, tôi trực tiếp đưa tay nắm một vài thanh đao đâm lên trên lưng anh ta, đột nhiên đoạt lại, đâm ngược lại về hướng người Chung Quỳ đang đánh nhau với Phượng Tố Thiên. Chung Quỳ là một người dáng người to lớn, lúc tôi cầm binh khí đâm vào người ông ta, ông ta đang đối phó với Phượng Tố Thiên, trong chốc lát không cách nào tránh đòn tấn công chỗ tôi, mũi đao trong tay tôi trực tiếp chọc thẳng vào xương bả vai của ông ta, xuyên qua sau lưng ông ta!
Toàn bộ động tác rất lưu loát, Chung Quỳ cũng không kinh ngạc nhiều, người kinh ngạc là Phượng Tố Thiên, có thể là do lúc trước tôi trong mắt Phượng Tố Thiên là người nhu nhược cần được bảo vệ, mà tôi bây giờ lại chủ động tấn công người khác, khiến anh ta trong nháy mắt có chút khó tin.
“Đừng nhìn tôi, hương Đồng Tử sắp cháy hết rồi, nếu như nó hết rồi, địa phủ lớn như vậy, chúng ta không ra ngoài được đâu.”
Lúc tôi nói, xoay người lại thì có một luồng sát khí lớn đánh tới sau lưng tôi và Phượng Tố Thiên, linh khí đập lên luồng sát khí khiến bọn họ bị bắn ra xa, mà Chung Quỳ thấy tôi đâm đao vào trong người ông ta thì lập tức có chút nổi giận, râu tóc tức đến bay lên, nổi giận đùng đùng hét lên với tôi: “Thật là to gan, ta đường đường là quan của địa phủ, lại chịu sự bắt nạt của đám con gái cô, hôm nay ta nhất định giết chết cô, mới có thể lấp lại sự tức giận trong lòng ta!”
Đọc truyện tại
[email protected] nh24 7.com nhé !
Lúc Chung Quỳ nói chuyện, trong tay lấy ra chiếc ô bắt ma của ông ta ra xoay một cái, năm đứa trẻ tết tóc đuôi sam từ trong ô nhảy ra, những đứa trẻ này sau khi từ trong ô nhảy ra, liền tung tăng nhảy vòng tròn xung quanh tôi và Phượng Tố Thiên, trong miệng đọc vài câu thần chú làm cho tôi nghe đến hoa mắt chóng mặt, tôi cảm giác cả người tôi đều phát ra ánh sáng vàng dưới mấy câu thần chú này, tôi cảm giác như bị mấy đứa trẻ này tiêu diệt tới nơi rồi!
Không chỉ mình tôi như vậy, ngay cả Phượng Tố Thiên cũng thế, tay anh ta vẫn luôn nắm chặt tay tôi, hình như cũng không chịu nổi mấy câu thần chú đáng sợ này, sau khi ta mơ hồ nhìn thấy bên người chúng tôi càng ngày càng nhiều sát khí, bên tai còn nghe thấy tiếng cười to sang sảng đắc ý ha ha ha kia của Chung Quỳ, tôi cảm thấy tôi không thể dễ dàng chết ở nơi này như thế được, nhớ tới sáo Phượng Minh, nhưng lúc sờ trên người lại phát hiện tôi không mang sáo Phượng Minh xuống!
Vừa rồi tôi dám xuống nơi này, cũng có nguyên nhân, là vì tôi nghĩ rằng nếu như dựa vào sức mạnh của bản thân tôi không đánh lại sát khí của địa phủ, tôi sẽ dùng sáo Phượng Minh đối phó với bọn họ, nhưng sao Phượng Minh của tôi luôn ở trên người, cho là đổi quần áo, tôi cũng đem cây sáo này đeo lên người, nhưng bây giờ lại không thấy cây sáo kia.
Tôi nghi ngờ có phải Thần núi cầm cây sáo của tôi cầm đi? Nhưng lại cảm thấy không thể nào, nếu ông ta muốn khiến tôi chết, cũng sẽ không dùng cái phương pháp này để giết tôi, mà lúc tôi đang nghĩ cây sáo của tôi ở chỗ nào, thì đầu hương Đồng tử theo tôi vào đây đã rớt xuống cách chỗ tôi không xa, sợi chỉ đỏ trên tay tôi cũng biến mất.
Chúng ta không ra được rồi!” Tôi xoay người nhìn Phượng Tố Thiên.
Mà lúc tôi xoay người nói với Phượng Tố Thiên lời này xong, trong đầu ta bỗng nhiên truyền tới giọng nói tức giận của Thần núi: “Thật là vô dụng, bị mấy con tiểu quỷ khống chế, chút chuyện này cũng làm không xong. Yên tâm, cô sẽ không chết, tình cũ của cô hiện tại đang trên đường tới cứu cô, đến lúc đó không cần biết như thế nào, đều phải theo anh ấy trở về trước, đem thân xác của Phượng Tố Thiên trở về thì nói sau, nếu không hắn cũng không có cách nào biến thành phượng hoàng.”
Thần núi vừa nói xong, Chung Quỳ thấy sắc mặt của tôi và Phượng Tố Thiên hoảng hốt quá rồi, vì vậy mở ô ra, kêu mấy tiểu quỷ về lại trong ô, sau đó gọi âm soa bắt tôi và Phượng Tố Thiên lại, đưa đến Diêm La Vương nghe thẩm vấn.
Mấy âm soa trong tay vừa bắt lấy tôi và Phượng Tố Thiên thì chỉ nghe một tiếng gọi từ xa: “Chậm đã.”
Sau đó, một đám người cưỡi thần liễn đuổi tới, bay tới chỗ chúng tôi, tấm rèm trắng của thần liền vì gió mà bay lên, tôi nhìn thấy Liễu Long Đình ngồi trong thần liễn, trên người mặc áo trắng trâm đỏ, một cái đuôi là cong cong co lại đặt trong thần liễn, không ngừng uốn lượn.
Quả nhiên Thần núi nói không sai, Liễu Long Đình tới thật rồi, nhưng tôi nhìn xa xa thấy bộ dạng mình người đuôi rắn của Liễu Long Đình, còn có tư thế ngồi của anh ta, lúc anh ta chưa thành thần, trên người còn có thể nhìn ra sự chính trực, bây giờ anh ta thành thần rồi, mỗi tư thế và động tác ánh mắt đều lẳng lơ như yêu quái vậy, lại quyến rũ, lại cảm giác có chút tà mị không nói ra được.
“Aiyo, là giáo chủ Tam Lang tới, giáo chủ lần này tới đây, không phải là tới giành công của ta chứ, mặc dù nói bây giờ Ngài là giáo chủ, nhưng không nên dùng chức vị của ngài tới chèn ép những tiểu quan nơi này như chúng tôi chứ!”
Chung Quỳ châm biếm nói.
Liễu Long Đình ngồi trong thần liễn, một cái nhúc nhích người cũng không có, ngước mắt nhìn Chung Quỳ, lập tức cười: “Ông thật sự đoán đúng rồi đó, tôi đúng là dùng chức vị tới chèn ép ông, cướp công lao của ông, tôi muốn hai người này.”
-----------------------