• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20: Chương 20




Tôi chợt nhớ ra, sinh nhật Ngạn Lâm qua rồi nhưng tôi vẫn chưa tặng anh ta thứ gì. Thế là tôi quyết định sẽ đan một cái khăn len quàng cổ, tôi nhờ một nữ hầu tên Nguyệt Kha đi mua giúp tôi vài cuộn len, à không, vài chục cuộn len mới đúng. Tôi nhớ lại hồi trước thường hay tự đan quần áo cho mình, sau đó dùng tay bắt đầu đan thử, tuy không nhìn thấy gì nhưng cũng không khó lắm. Thế nhưng tôi vẫn phải đan lại vài lần vì đường len bị hỏng, cũng may trong nhà không có việc gì làm, tôi lại lò dò chạy ra vườn ngồi đan. Ngạn Lâm mỗi khi về nhà lại hỏi tôi suốt ngày ở ngoài vườn làm gì, tôi chỉ im lặng không nói , nói ra thì đâu còn gì là bất ngờ nữa.





Tâm trạng tôi gần đây rất tốt, không còn cảm thấy nhàm chán ngột ngạt như trước nữa. Còn nói với Ngạn Lâm cho Nguyệt Kha ở bên cạnh tôi, có thể tiện nhờ một số việc. Tính tình Nguyệt Kha rất hòa nhã, hơn nữa còn tốt bụng, ở bên cạnh cô ấy khiến tôi cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.





Thấm thoát cũng đã đến mùa đông rồi, Ngạn Lâm không cho tôi chạy ra vườn chơi nữa. Anh ta mang về cho tôi một con mèo nhỏ, nói là để nó chơi với tôi, sau đó thả nó vào lòng tôi. Tôi gọi nó là Dưa Hấu. Dưa Hấu thích lăn lộn trên giường, dùng móng nghịch nghịch cuộn len, nghịch chán lại chui vào lòng tôi nằm ngủ. Bộ lông mềm mại của nó cọ cọ vào người tôi, ấm áp vô cùng.





Nguyệt Kha mang thêm một chậu hoa cúc dại để vào phòng, mở tung cửa sổ. Dưa hấu nằm trên chân tôi khẽ ngọ nguậy, sau đó bò ra chỗ khác, có lẽ Nguyệt Kha đang cho nó ăn sáng. Chiếc khăn quàng tôi đan sắp xong rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, tôi bắt đầu nghĩ xem mình nên nói gì khi đưa nó cho Ngạn Lâm. Quà sinh nhật muộn? Cảm ơn vì đã chăm sóc tôi?





Hình như tôi chẳng nghĩ ra được gì cả.





Dưa Hấu ăn no xong lại chui vào lòng tôi nằm ngửa ra, bây giờ nó thực sự tròn như một quả dưa hấu rồi, tôi ném cho nó cuộn len, nó chẳng thèm chơi, lại nằm úp mặt vào bụng tôi ngủ khò.





Con mèo này còn đáng yêu hơn cả Ngạn Lâm.





Nhưng mà khoan, tôi so sánh nó với Ngạn Lâm làm gì nhỉ, có lẽ ở nhà chán quá nên đôi khi hay suy nghĩ những thứ vớ vẩn. Tôi mệt mỏi nằm xuống giường, giơ chiếc khăn vừa đan xong cho Nguyệt Kha xem.





- Nguyệt Kha, chị nhìn xem có đẹp không?





- Phu nhân, cô đan đến cái thứ ba rồi đấy, để làm gì vậy?





Nguyệt Kha vừa nói vừa cười khúc khích, chị ấy năm nay ba mươi tuổi rồi, thường hay trêu chọc tôi cả ngày ngồi đan len không chán. Thật ra tôi cũng chán lắm, nhưng ngoài đan xong luôn cảm thấy không được hoàn mỹ, nên lại đi đan cái mới, tự nhận bản thân rảnh nhất nhì thiên hạ.





- Em hỏi có đẹp không cơ mà...





- Đẹp lắm ha ha ha, phu nhân, cô không mau cất nó đi thì Dưa Hấu sẽ đem nó làm gối nằm đấy!





Lúc này tôi mới nhận ra, Dưa Hấu đã bò lên phần khăn phủ trên nệm, nằm ình lên đó. Tôi đưa tay chạm vào nó, sau đó túm lấy hai chân nó nhấc lên, quẳng sang một bên.





- Nguyệt Kha, Ngạn Lâm sắp về chưa?





- Tầm một tiếng nữa là về rồi!





- Ừm...





Tôi nằm cuộn tròn trên giường, cọ cọ mũi vào mặt Dưa Hấu, nó dùng chân trước đẩy mặt tôi ra, sau đó bỏ đi mất.





- Dưa Hấu, mày chạy ra đây làm gì thế?





Giọng của Ngạn Lâm! Tôi giật mình ngồi bật dậy, hướng mắt ra phía ngoài cửa, mặc dù chẳng nhìn thấy gì cả. Ngạn Lâm nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi, khẽ hỏi:





- Em chưa đi ăn cơm sao?





- Tôi chưa đói...





Tôi nắm chặt chiếc khăn vừa đan xong, hít một hơi sâu, sau đó đem nó quàng lên cổ Ngạn Lâm, mặc dù đã cố gắng cẩn thận, cổ tay tôi vẫn bị đập vào mặt anh ta. Ngạn Lâm im lặng, tôi không biết anh ta đang cảm thấy như nào nữa, vội vàng nói:





- Tôi đan khăn cho anh đấy, coi như là quà sinh nhật muộn!





- Vậy sao...





Ngạn Lâm nói chậm rãi, sau đó từ từ ngả người xuống, nằm gối đầu lên đùi tôi, thở khẽ.





- Cảm ơn!





Tôi không nói gì, cảm giác mặt mình nóng nóng, cũng không biết tại sao nữa. Tôi đưa tay đặt lên trán Ngạn Lâm, hỏi anh ta:





- Anh đi làm mệt lắm à?





- Ừ!





- Vậy đi ăn cơm đi!





- Ừm...





Sao tôi có cảm giác anh ta đang bất mãn gì đó nhỉ.





Bữa tối rất ngon, tôi buôn đũa, chống hai tay xuống bàn, nhìn về phía đối diện.





- Ngạn Lâm..





- Sao thế?





- Ngày mai cho tôi đến công ty anh có được không?





- Em đến đó làm gì?





- Ở nhà chán lắm, tôi không muốn ở nhà nữa đâu...





- Bảo người hầu đưa em ra ngoài chơi không được sao?





- Vậy cũng được!





- Được rồi, tắm rửa rồi ngủ sớm đi, mai đưa em đi!





Vậy là được đồng ý rồi, nhưng mà... tôi xin đến đó làm gì nhỉ, tôi chỉ thấy ở nhà chán nên muốn đến đó xem anh ta làm việc như thế nào thôi, nhưng lỡ đến đó còn chán hơn ở nhà thì sao?





Đau đầu quá, tôi không nghĩ nhiều nữa, vội vàng đi tắm rửa rồi ôm Dưa Hấu đi ngủ, Dưa Hấu chui vào lòng tôi, bò lên phía gần cổ, nằm lăn ra đó.





Dáng ngủ chẳng thục nữ tí nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK