• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Chương 7




Tôi nghỉ học cũng đã hơn một tuần rồi. Đồ đạc, sách vở đều để ở nhà.


Bỗng dưng không muốn trốn tránh nữa.


Càng không muốn trở thành gánh nặng cho người khác.


Tôi quyết định trở về nhà, đối mặt với mọi thứ. Sau đó tiếp tục đến trường.


Ba mẹ không cần tôi thì sao chứ.


Bên cạnh tôi vẫn còn anh ấy cơ mà.


Tôi không cô đơn, phải không?


Thế nhưng anh ấy, nhất quyết không cho tôi trở về, còn nói tôi cứ nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa.


Tôi có chút không hiểu, nhưng vẫn rất nghe lời.


Anh ấy mang cho tôi một cốc sữa nóng, bảo tôi uống rồi mau nghỉ ngơi. Sau đó lái xe ra ngoài.


Chỉ là miệng tôi bây giờ đắng ngắt, thế nên không uống, để cốc sữa lên đầu giường.


Tôi khoác chiếc áo mỏng,bước ra ngoài ban công, con mèo hoang từ đâu chạy tới, dụi đầu vào chân tôi. Tôi đem cốc sữa ra cho nó uống, nó đưa lưỡi liếm từng chút một. Tôi đưa tay vuốt ve bộ lông xác xơ của nó, con mèo cuộn mình, trông nó có vẻ hơi choáng váng, sau đó nằm gục xuống dưới chân tôi.


Tôi cứ tưởng nó no bụng nên lăn ra ngủ, bèn đưa tay chọt mũi nó. Con mèo không nhúc nhích, tôi lay lay mình nó, cầm hai chân nhấc người nó lên.


Nó vẫn không nhúc nhích. Ngủ say như chết vậy.


Tôi chợt nhận ra có gì đó không đúng, con mèo vẫn thở, nhưng nó không tỉnh dậy.Tôi bế con mèo vào trong, cho nó nằm lên tấm thảm, sau đó đem chỗ sữa còn lại xuống bếp.


Có lẽ nó bị bệnh gì đó.


Một lúc sau, vì ở nhà quá nhàm chán, tôi quyết định đến bệnh viện thăm chị, muốn xem xem chân của chị khá hơn chút nào chưa.


Chiếc taxi chầm chậm hướng đến bệnh viện, tôi đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ ô tô. Có đứa trẻ bám lấy váy mẹ đứng bên đường, khóc lóc đòi thứ gì đó.


Trước đây tôi từng nghe nhiều người nói, nhân hậu không phải tội ác, nhưng nó đánh thức sự yếu đuối, và lòng tham của những kẻ xung quanh.


Thế như tôi không biết, con người rốt cuộc phải sống thế nào mới có thể hạnh phúc.


Mở cánh cửa phòng bênh của chị, trước mắt tôi là cái bóng dáng xác xơ ngồi bên cửa sổ.


Ba mẹ không đến thăm chị sao?


- Mày đến đây làm cái gì? Mày cút ngay cho tao?


Y tá vội vàng chạy đến chỗ tôi, nói tôi tạm thời đừng để chị ấy kích động, vết thương ở chân không có tiến triển, chị ấy đang rất tức giận.


Tôi gật đầu rồi rời đi, lúc đi qua phòng bệnh ở gần đó, chợt có giọng nói rất quen thuộc vọng vào tai tôi, tôi bèn hé mắt nhìn qua cánh cửa.


Tôi không thể tin vào mắt mình.


Anh ở đó, đang ôm một cô gái giống hệt tôi, chỉ khác một chỗ, đôi mắt cô ấy mờ đục, không có chiều sâu, không có ánh sáng.


Bọn họ ôm nhau rất lâu, một lúc sau cô ấy khẽ hỏi anh:


- Em còn phải chờ bao lâu nữa đây?


Anh xoa đầu cô ấy, ôm lấy khuôn mặt giống tôi như tạc ấy vào lòng.


- Sắp rồi...


Có thứ gì đó sắc lẹm đâm vào trái tim tôi , máu tươi tí tách rỏ xuống.


- Đợi thêm một chút nữa thôi là em có thể nhìn thấy ánh sáng rồi.


- Lỡ cô ấy phát hiện thì sao?


- Không có đâu, em yên tâm nghỉ ngơi đi.


Tâm tư con người vốn khó hiểu, kẻ tò mò, càng muốn đào sâu, nhưng đến khi hiểu được rồi, lại là cảm giác đau đớn đến tận xương tủy.


Không hiểu, càng không muốn hiểu.


Tôi chạy ra bên ngoài, không chịu được kích động, bắt đầu nôn mửa.


Nôn ra tất cả mọi thứ tôi đã ăn, cả những thứ hạnh phúc mà tôi đã ảo tưởng.


Từng âm thanh bắt đầu vang vọng trong não tôi. Bóp nghẹt lấy trái tim, vắt kiệt những mạch máu đang chảy trong cơ thể.


" Có anh ở đây rồi. "


" Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em. "


Khóc lóc.


Gào thét.


Tôi đưa tay ôm lấy ngực, cố gắng điều hòa hô hấp, hy vọng bản thân có thể bình tĩnh lại, sau đó bắt taxi, vội vã trở về nhà, cố gắng thuyết phục bản thân rằng những thứ vừa nhìn thấy chỉ là một giấc mơ.


Con mèo vẫn chưa tỉnh lại, nó vẫn đang ngủ mê mệt trên chiếc thảm, vẫn cái tư thế lúc tôi đặt nó vào.


Phía ngoài cửa vang lên tiếng lách cách.


" Anh về rồi đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK