#36
Giai Khiết thật sự không xuất hiện nữa, tôi càng lúc càng thấy yên tâm hơn. Có thể thoải mái chạy nhảy xung quanh nhà. Thời tiết lúc này vẫn rất lạnh, Ngạn Lâm không cho tôi chạy ra ngoài, còn thường xuyên giám sát hoạt động của tôi. Giống như lúc tôi vừa định mở cửa sổ hít thở không khí, anh ấy lập tức xuất hiện đóng lại, sau đó xách cổ tôi ném lên giường, tôi lăn người vào đống chăn nệm, cuộn tròn trong đó.
Cảm nhận được bàn tay bị cuốn trong một lớp vải dày, tôi càng lúc càng hối hận vì sự dại dột của mình, lúc đó tôi rất kích động, nghĩ được cái gì làm luôn cái đó. Đến lúc cảm nhận được từng giọt máu đang chảy xuống sàn nhà cùng cơn đau rách truyền đến từ lòng bàn tay lại đột nhiên cảm thấy vô cùng ngu ngốc, nhưng việc đã làm rồi, không thể rút lại được.
Chợt cảm thấy mình giống như một kẻ đang sợ hãi mất đi tình yêu, vậy nên đem mạng sống ra để đe dọa người khác.
Ngạn Lâm ngồi trên giường đánh máy tính, tôi bò ra đằng sau ôm lấy cổ anh ấy, ngồi chờ thời gian trôi qua
Valentine năm ấy, Ngạn Lâm tặng cho tôi một chiếc vòng tay bằng bạc. Tôi ít khi để ý ngày tháng, mãi đến khi anh ấy đeo nó vào tay tôi, mỉm cười nói đây là Lễ Tình Nhân mới sực nhớ ra. Chiếc vòng khá đơn giản, có treo thêm ba vật tròn tròn, tôi hỏi Nguyệt Kha, cô ấy nói là một bông hoa. Nguyệt Kha khá am hiểu về hoa, cô ấy nhìn một lúc thì nói với tôi đó là hoa anh túc.
Cái gì? Sao lại là hoa anh túc, tôi còn tưởng là hoa hồng, hoa trà hay hoa gì đó, chưa từng nghĩ đến việc nó là hoa anh túc. Nguyệt Kha còn nói hình như vòng này là được đặt làm riêng. Nói cũng đúng, làm gì có người nào lại bán vòng hoa anh túc chứ. Tôi vội chạy đi tìm Ngạn Lâm nói chuyện. Anh ấy đang ở trong văn phòng, có lẽ là đang làm việc hoặc đọc sách gì đó, tôi lao vào phòng.
- Ngạn Lâm!
- Sao thế?
Tôi chạy theo hướng phát ra âm thanh, cuối cùng chạm đến tay Ngạn Lâm, anh ấy kéo tôi ngồi vào lòng, xoa đầu nói:
- Làm sao thế, em lại đói à?
- Vừa ăn xong làm sao mà đói được!
- Vậy sao lại đột nhiên chạy vào đây?
- Tại...
Tôi đột nhiên cứng họng, vốn định hỏi Ngạn Lâm tại sao lại mua tặng vòng hoa anh túc cho tôi. nhưng lại nghĩ đến việc mình nhận quà của người ta, chất vấn thế này hình như không hay lắm.
- Làm sao?
- Ừm... sao anh lại tặng em cái vòng này..?
- Anh nói rồi còn gì!
- Không phải ý đó...
- Vậy thì là ý gì?
Ngạn Lâm cầm tay tôi lên, hôn nhẹ vào cổ tay, tôi cảm thấy hơi nhột liền rụt tay lại, mấp máy môi nói:
- Ý là... sao lại tặng vòng... hoa anh túc...
- Ồ, sao lại không được, anh thấy nó đẹp mà!?
- Hoa anh túc là hoa thuốc phiện đó, là hoa độc đó, anh biết không hả??
- Độc như thế nào?
Ngạn Lâm trả lời tôi, ngữ điệu bình thản, hệt như đang cố tình trêu chọc tôi vậy.
- Nó gây nghiện đó!!
- Đúng rồi, Anh Túc là loài hoa gây nghiện...
Ngạn Lâm cúi xuống, phả những hơi thở nóng bỏng vào tai tôi, tôi giật mình co người lại, ấm ức hỏi anh ấy:
- Thế.. thế thì liên quan gì??
- Sao em biết là không liên quan?
- Anh...!
Trong đầu tôi bỗng dưng có một ý nghĩ xẹt qua, Anh Túc là hoa gây nghiện, anh ấy tặng nó cho tôi, lẽ nào...
- Nghĩ ra chưa?
- Chưa! Chả nghĩ ra gì hết!
Ngạn Lâm phì cười, đưa tay bẹo má tôi, khẽ nói:
- Vậy bao giờ nghĩ ra thì nói với anh!
- Cái gì, anh quá đáng!
Ngạn Lâm im lặng, có tiếng lật giở sách, anh ấy đang đọc sách sao? Sao có thể thản nhiên như thế chứ! Tôi túm lấy tay áo anh ấy, lắc qua lắc lại, hôm nay tôi nhất định phải hỏi cho ra lẽ, không thì anh đừng hòng làm gì cả!
- Em càng lúc càng giống trẻ con rồi, ai dạy em làm nũng thế?
- Không phải làm nũng, anh mau trả lời cho em!
- ...
- Không trả lời thì tối nay ngủ riêng!
Ngạn Lâm bóp hai bên má tôi, lắc qua lắc lại.
- Lại còn dám đe dọa..
Tôi nhăn mặt, Ngạn Lâm thở dài, ôm chặt lấy tôi, dụi mặt vào cổ tôi, tham lam hít một hơi thật sâu. Sau đó dựa đầu vào vai tôi:
- Em giống như hoa anh túc vậy, chính là một chất gây nghiện đối với anh, khiến anh đê mê không dứt ra được...
Tôi sững người, mặt nóng bừng. Nhưng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, hỏi vặn lại Ngạn Lâm:
- Nhưng hoa anh túc có độc đó!
- Không sao, anh nguyện ý trúng độc!
Tôi nóng hết cả mặt, biết thế ngay từ đầu không hỏi, bây giờ lại không biết nói gì nữa.
- Còn thắc mắc nữa không?
Tôi im lặng, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên.
- Không còn gì nữa thì đi ngủ đi! Anh có chút việc...
Tôi gật đầu, giống như tìm thấy đường thoát cho sự xấu hổ của mình, nhảy xuống khỏi đùi của Ngạn Lâm, chạy vội về phòng. Được nửa đường chợt nhớ ra mình bỏ quên đồng hồ âm thanh ở trên bàn rồi liền quay lại, vừa mở hé cửa phòng, đập vào tai tôi là giọng nói của Ngạn Lâm, hình như anh ấy đang gọi điện với ai đó.
- Giai Khiết, em tạm thời đừng đến đây, đợi anh thuyết phục Tử Ngọc đã...
- ...
- Anh biết là không phải em làm, nhưng Tử Ngọc tâm lý không ổn định, anh không muốn làm cô ấy kích động..
- Anh đã nói rồi, có gì cần gặp thì gọi điện hoặc đến công ty của anh.