• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24: Chương 24




#Bỗng_Dưng_Muốn_Khóc_24


Cảm giác lành lạnh từ bàn chân truyền đến, tôi rụt chân lại cho vào trong chăn, lại chợt nhận ra mình đang được người đàn ông kia ôm chặt trong lòng. Ngạn Lâm tựa đầu lên vai tôi, lại vòng tay ôm chặt hơn, miệng khẽ thì thầm.


- Khó ngủ sao?


Thanh âm trầm lặng, nhưng lại khiến cho người khác an tâm.


Nếu như trước đây chưa từng trải qua những bất hạnh kia thì tốt rồi, có thể yên tâm mà đón nhận thứ tình cảm này. Chỉ tiếc, trên đời này căn bản không có "nếu như".


Sáng hôm ấy trời rất lạnh, tôi co ro trong chăn không chịu dậy. Nguyệt Kha mang vào phòng một bộ quần áo, nói là lấy từ số quà Ngạn Lâm mang về tối qua, còn hỏi tôi có muốn dậy xem nốt số còn lại không. Tôi uể oải ngồi dậy thay quần áo, chiếc áo len này có mùi thơm thơm, hình như là mùi hoa oải hương thì phải. Tôi trèo xuống giường, cơn buồn ngủ lại khiến tôi quên mất cái chân đau, theo thói quen thả chân phải xuống.


- Em lại muốn chảy máu lần nữa à?


Liền sau đó có một lực kéo cơ thể tôi nhấc lên, lúc cơn buồn ngủ bắt đầu tản đi thì cũng là lúc tôi nhận ra mình đang nằm gọn trong lòng của Ngạn Lâm, còn anh ấy thì thong thả bế tôi ra ngoài.


- Anh không đi làm à?


Ngạn Lâm không đáp lời, nhẹ nhàng thả tôi xuống ghế, đưa bữa sáng cho tôi, Dưa Hấu từ đâu chạy ra nhảy lên lòng tôi nằm.


- Mau ăn đi, sau đó sẽ đưa em ra ngoài.


- Đi đâu?


- Ra ngoài chơi!


Tiếng máy tính gõ lạch cạch, Ngạn Lâm đang làm việc sao? Tôi tưởng hôm nay anh ta nghỉ mà, lại còn nói sẽ đưa tôi đi chơi.


- Còn ngồi ngơ ra làm gì, hay em muốn ở nhà?


Tôi luống cuống ăn nhanh bánh mình, sau đó uống sữa. Đến khi đã cảm thấy no bụng, tôi mới cúi đầu xuống chơi với Dưa Hấu đang nằm trong lòng. Nguyệt Kha mang đến cho tôi một cái áo khoác dày, Ngạn Lâm nói:


- Mặc vào đi, anh đưa em đi chơi!


Tôi vụng về xỏ tay vào trong áo, chiếc áo này vô cùng ấm áp, lại còn rất mềm mại. Có một bàn tay thô ráp chạm vào má tôi, sau đó một chiếc khăn len được quàng vào cổ. Tôi ngọ ngoạy đầu trong lớp áo quần dày cộm, chúng hình như đều được lấy ra từ số quà hôm qua, đều có mùi hoa oải hương thơm thơm.


- Có muốn đi tất không?


Giọng nói trầm ấm vang lên, nghĩ đến cái chân đau, tôi liền lắc đầu. NGạn Lâm chỉ đi tất cho tôi vào chân trái, chân phải được thay băng, sát trùng cẩn thận. Anh ấy cúi người bế tôi lên, hình như đi ra chỗ để xe.


Bỗng dưng có cảm giác mình giống như một đứa trẻ, được ba mẹ vây xung quanh ân cần chăm sóc, dịu dàng yêu thương.


Xe đi khoảng ba mươi phút thì đến một nơi rất ồn ào, hình như là trung tâm thành phố. Ở đây rất nhộn nhịp, nhiều người qua lại. Ngạn Lâm từ lúc ra khỏi xe thì không hề bỏ tôi xuống, cứ bế tôi đi loanh quanh.


- Có nặng không? ANh bỏ xuống đi, tôi tự đi được!


Nguyệt Kha nói dạo này tôi tăng cân rồi, tôi cũng cảm thấy mình đang mập lên, ở nhà không làm gì ngoài ăn với ngủ. Thế nhưng Ngạn Lâm trái lại không hề tỏ ra mệt mỏi, còn ôm tôi chặt hơn. Anh ấy cúi xuống hỏi tôi:


- Em muốn chơi cái gì?


Tôi im lặng một chút, trong đầu hiện ra một cái máy gắp thú, tôi hồi nhỏ thường thấy người ta chơi ở trên ti vi, thế nhưng mẹ nói chơi thứ này rất mất thời gian, nên chưa bao giờ cho tôi đi.


- Chơi gắp thú có được không?


Chợt nhận ra lời đề nghị của mình rất trẻ con, hôm qua vừa phản kháng Ngạn Lâm, hôm nay đột nhiên lại đòi hỏi. Thế nên tôi vội vàng ngậm miệng, không nói nữa. Ngạn Lâm nói gì đó với người bên cạnh, hình như bảo anh ta đi mua đồ. Lát sau anh ta mang về một hộp đựng rất nhiều đồng xu, Ngạn Lâm đưa nó cho tôi cầm, sau đó bước đến trước một cái máy trò chơi, tôi nghe thấy tiếng kim loại va chạm, có lẽ anh ấy đang bỏ tiền xu vào trong máy. Ngạn Lâm một tay đỡ tôi, một tay làm gì đó, lát sau thì bỏ vào lòng tôi một con gấu bông. Tôi ôm con gấu trong lòng, một lúc sau mới nhận ra anh ấy thật sự vừa chơi gắp thú, lại còn gắp được ngay lần đầu tiên. Cảm giác mặt mình hơi nóng nóng, Ngạn Lâm hỏi tôi:


- Em có muốn tự gắp không?


- Nhưng...


Anh ấy thả tôi xuống, để tôi ngồi lên một cái ghế, đặt một tay tôi lên một cái trụ tròn, tay còn lại để lên một nút bấm, sau đó nói với tôi.


- Được rồi, em gắp đi!


- Nhưng mà...


- Không sao, cứ gắp bừa đi.


Tôi mím môi, điều khiển cần trục, có tiếng máy chuyển động, điều khiển đến một vị trí tôi cho là may mắn, liền ấn vào cái nút bên cạnh.


Lần này hình như không được thứ gì cả. Tôi thất vọng định bỏ tay ra thì Ngạn Lâm nắm lấy tay tôi, bắt đầu điều khiển, đến một vị trí nào đó liền bảo tôi ấn vào nút. Tiếng loạch xoạch vang lên từ chiếc máy, sau đó tôi cảm giác có thứ gì đó vừa rơi xuống. Một con thỏ bông được đưa đến trước mặt tôi.


Thật sự gắp được rồi, tôi mừng rỡ ôm lấy con thỏ, bất giác cười khẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK