#Bỗng_DƯng_Muốn_Khóc_32
Tôi giật mình, sững người vì câu nói của Ngạn Lâm. Anh ấy hình như không để ý, vẫn tiếp tục đút đồ ăn cho tôi, thấy tôi ngơ ra thì đưa tay véo mạnh, giọng nói phảng phất ý cười:
- Mau ăn đi, em nhìn cái gì?
Tôi mím môi quay mặt đi, sống mũi hơi cay cay, Ngạn Lâm bóp lấy hai bên má tôi, ép tôi quay mặt về phía anh ấy, đưa một miếng thịt tôm vào miệng tôi, nói:
- Em gầy quá, mau ăn nhiều vào!
Tôi dụi mắt, chậm rãi nhai thức ăn. Giai Khiết lại lảm nhảm nói gì đó, nhưng hình như không lôi tôi vào trong những câu chuyện của cô ta nữa. Có rất nhiều thứ tôi nghe không hiểu, Giai Khiết giống như đang kể về quá khứ, hình như trước đây cô ta và Ngạn Lâm cùng sống ở đâu đó. Ngạn Lâm có vẻ không hứng thú lắm, nhưng vẫn đáp lời Giai Khiết, còn luôn tay gắp thức ăn cho tôi. Đến khi cảm thấy bụng mình bị Ngạn Lâm nhồi căng rồi, tôi nặng nhọc đứng dậy, dụi mắt.
- Em ăn no rồi!
Tôi ôm Dưa Hấu vào nhà vệ sinh tắm rửa cho nó, mặc một chiếc váy ngủ trắng rồi chạy ra ngoài. Còn tưởng Giai Khiết đã đi rồi, nhưng cô ta vẫn ở đây, hơn nữa còn nói muốn ở đây qua đêm:
- Ngạn Lâm, em có thể ở lại đây đêm nay không?
- Được...
Ngạn Lâm không ngần ngại đồng ý, Giai Khiết còn nói với quản gia, căn phòng trước đây của cô ta có phải vẫn còn giữ không, quản gia nói có, sau đó Giai Khiết đi cùng quản gia, tiếng dép cùng tiếng gót giày lộp cộp xa dần. Tôi im lặng, Giai Khiết có lẽ rất quen thuộc với nơi này. Thế nhưng tôi ở đây gần một năm rồi, lại hiếm khi thấy Giai Khiết xuất hiện. Có lẽ cô ấy đến vào những lúc tôi không để ý, hoặc là... đến thẳng công ty của Ngạn Lâm.
Nhưng tôi lại không hề thấy Giai Khiết và Ngạn Lâm giống như ở cùng một phe, Giai Khiết chỉ đang cố gắng khiến tôi kích động, muốn xem vẻ mặt đau khổ của tôi. Nếu hai người họ ở cùng muốn hại tôi, Giai Khiết sẽ không để lộ liễu rằng cô ta và Ngạn Lâm quen nhau từ trước, hơn nữa lại rất thân thiết. Không giống như cách trước kia khi cô ta dùng Hữu Dực lừa tôi.
Ai mà biết được, cuộc sống như một vở kịch, tôi hoặc là làm nhân vật chính tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, hoặc làm làm nhân vật phụ để làm đòn bẩy cho họ. Bi thảm hơn, là làm một nhân vật không tên không tuổi, xuất hiện chỉ để lấp đầy chỗ trống cho sân khấu.
Thật ra, tôi muốn có thể làm một nhân vật chính trong cuộc sống của mình, tự mình viết lên một vở kịch, chỉ tiếc rằng, bản thảo lại bị kẻ khác phá nát khi nó còn chưa kịp hoàn thành một nửa.
Muốn làm lại thì có thể, chỉ là không biết phải xây dựng lại nó trong bao lâu.
Tôi nhẹ nhàng bước tới gần Ngạn Lâm, anh ấy kéo tôi ngồi xuống ghế, để tôi ngồi lên đùi, ôm tôi trong lòng.
- Sao thế, trông sắc mặt em có vẻ không tốt, lúc ăn cơm nhìn cũng không được vui.
- Không sao, em hơi mệt thôi...
Tôi ôm chặt lấy Ngạn Lâm, dụi mặt vào ngực anh ấy, có mùi sữa tắm nhàn nhạt. Ngạn Lâm đột nhiên giữ chặt hai vai tôi, vùi mặt vào hõm vai, hít sâu, sau đó cắn nhẹ lên xương quai xanh. Mặt tôi đột nhiên nóng bừng.
- A!
Ngạn Lâm vẫn giữ chặt lấy tôi, đưa lưỡi liếm quanh cổ, vừa hôn vừa cắn. Cơ thể trào dâng thứ cảm xúc lạ lẫm. Chiếc áo ngủ mỏng manh trượt xuống vai, Ngạn Lâm trượt xuống hôn nhẹ lên khe ngực. Tôi bủn rủn cả tay chân, hoảng loạn bám chặt chặt tay Ngạn Lâm, mặc cho anh ấy làm loạn.
- Ông chủ....
Nghe thấy giọng nói của quản gia, tôi giật mình gục mặt vào ngực Ngạn Lâm.
- Oa!
- Cái gì thế?
Giọng nói hơi khàn, Ngạn Lâm hình như hơi tức giận, quản gia giọng điệu không thay đổi, nói:
- Cậu Hai nói có việc cần gặp.
Ngạn Lâm thở hắt ra một hơi, một tay ôm chặt lấy tôi, một tay hình như đưa lên vuốt mặt. Tôi luống cuống đứng dậy, nói với anh ấy:
- Anh đi đi...
Ngạn Lâm đứng dậy khỏi ghế, tiến đến hôn nhẹ lên môi tôi, vuốt nhẹ má tôi rồi nói:
- Đợi anh!
- Không! Em đi ngủ đây!
- Còn sớm...
Tôi quay người chạy vào phòng, không thèm để ý đến Ngạn Lâm nữa, Dưa Hấu nằm ngay giữa giường, tôi suýt nữa thì nằm đè lên nó. Tôi ôm chặt Dưa Hấu, dụi mặt vào đám lông mềm mại của nó.
- Hmmm... Mày giống như một cây kẹo bông vậy...
Tôi nằm cuộn trên giường, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện lúc nãy, khuôn mặt bất giác nóng bừng lên. Tôi vỗ vỗ vào hai bên má, cố xua đi những hình ảnh xấu hổ trong đầu. Dưa Hấu cũng phụ họa theo tôi, nó đưa chân trước của nó lên đập vào mũi tôi.
- Phu nhân, cô có điện thoại...
Tôi quay lại phía Nguyệt Kha, cô ấy đưa điện thoại cho tôi. Tôi rất lâu rồi chưa dùng điện thoại, cũng không dùng được.
- Alo..
- Tử Ngọc phải không
- Ừm.. Gì thế? Chị Nghiên An à?
- Đúng vậy, tao vừa nhận được một tin xấu, đám người hãm hiếp mày trước kia có quay video lại...
- Cái gì??
Tôi ngồi bật dậy, tập trung tinh thần nghe từng chữ qua điện thoại.
- Hôm nay một thằng trong số đó mới nói cho tao biết, nó nói lúc đấy có tùy tiện quay một ít..
- Vậy đoạn video đó đâu rồi??
- Tao định dùng tiền chuộc lại, nhưng nó lại nói trước đó mấy ngày có bán cho một đứa con gái rồi, hình như... nó bảo là bán lại cho mày rồi...