Chúng tôi rời khỏi khu trò chơi cùng với năm con thú nhồi bông, trời càng tối càng lạnh, tôi vòng tay ôm chặt lấy cổ Ngạn Lâm. Ngạn Lâm đưa tôi đến chỗ có một băng ghế dài, đặt tôi ngồi xuống đó, chỉnh sửa khăn quàng của tôi cho chặt hơn, hỏi tôi:
- Có muốn ăn gì không?
Tôi mím môi, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, chợt nhớ ra hồi bé, Nghiên An đi hội chợ về kể với tôi ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon, xúc xích nướng, que xiên chiên. Bỗng dưng có thứ gì đó nóng nóng được đưa đến trước mặt tôi, Ngạn Lâm nói:
- Em nghĩ lâu quá đấy!
Ngạn Lâm nắm lấy tay tôi, giúp tôi cầm một cái que gỗ nhỏ, sau đó nói:
- Há miệng ra.
Tôi khẽ mở miệng, một miếng thức ăn được đưa vào trong miệng, mùi vị này, hình như là thịt nướng, thơm thơm, mềm mềm. Ngạn Lâm đưa tay vén mấy sợi tóc đang rủ xuống mặt tôi vào mang tai, hỏi:
- Có ngon không?
- Ừm...
Tôi gật gật đầu, miệng vẫn đang nhai. Ngạn Lâm vuốt ve khuôn mặt tôi, đột nhiên cảm thấy sống mũi hơi nghẹt, tôi lấy tay dụi dụi, sau đó kéo thấp khăn quàng cổ xuống, tôi sợ nó sẽ bị bẩn. Ngạn Lâm mua thêm cho tôi khá nhiều đồ ăn, chúng đều được xiên trong những que gỗ nhỏ. Tôi chọn lấy mấy cái có mùi thơm nhất đưa cho Ngạn Lâm, anh ấy bế tôi lâu như vậy, chắc cũng mệt rồi. Tôi thổi thổi mấy xiên thức ăn, sau đó cho vào miệng, ừm, lần này là một cái xúc xích, bên ngoài nó bọc một lớp bột chiên, ngon vô cùng.
Sau khi đã ăn no bụng, Ngạn Lâm đưa tôi đến một nơi khác, chỗ này hình như có ít người, vì xung quanh đây hầu như không có tiếng ồn. Tôi ngồi trên ghế, kéo cao khăn quàng trùm lên kín cổ, trời càng lúc càng lạnh, lúc nãy khi ăn còn cảm thấy ấm một chút, bây giờ lại lạnh hơn rồi.
- Đeo găng tay vào nào!
Ngạn Lâm nói, sau đó cầm lấy tay tôi, xỏ vào một đôi găng tay, sau đó kéo chiếc mũ ở sau áo chụp lên đầu tôi, bây giờ toàn thân tôi trừ đôi mắt ra thì đều được bịt kín hết rồi.
Chà, đôi mắt thật ra cũng được bịt kín rồi, vì tôi chẳng thấy gì cả.
- Chúng ta ở đây làm gì thế?
- Đợi một chút nữa!
- Đợi cái gì?
- Đến rồi!
Liền ngay sau đó, có tiếng gì đó rít mạnh, rồi một tiếng nổ lớn phát ra. Tôi giật mình ôm chặt lấy tai, Ngạn Lâm nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra, sau đó che mắt tôi lại, khẽ nói:
- Đừng sợ, chỉ là pháo hoa thôi.
- Chúng ta ở đây xem pháo hoa?
- Đúng vậy.
- Làm sao tôi xem được!
- Đừng lo, em nhắm mắt lại đi, từ từ tưởng tượng ra chúng.
- ...
- Pháo hoa giống như một bông bồ công anh nở rộ vậy, rất nhiều màu sắc rực rỡ.
Tiếng pháo hoa rào rào bên tai, tôi nhắm mắt, trong đầu hiện lên vô số những chùm pháo hoa đẹp đẽ.
Không ngờ có một ngày, lại có thể xem pháo hoa mà không cần mở mắt.
-------------
Tối hôm đó, tôi mệt mỏi cuộn mình trên giường, vươn tay kéo chiếc chăn, không ngờ lại chạm phải thứ gì đó cứng cứng, hình như là... đầu của ai đó.
- Oa!!
Tôi giật mình rụt tay lại thì bị ai đó bắt lấy, kéo ôm chặt vào lòng.
- Ngủ đi, đừng có nghịch nữa!
Là giọng của Ngạn Lâm, tôi thở phào. Sau đó khẽ ngọ nguậy, muốn nằm lùi ra một chút, lại bị anh ấy ôm chặt lấy eo, kéo vào sát hơn.
- Nằm yên, không anh thịt đấy!
Tôi đột nhiên khựng lại, dừng mọi động tác, cố gắng nghĩ xem điều anh ấy vừa nói có nghĩa là gì. Sau đó cảm giác người bị kéo mạnh về phía trên, môi Ngạn Lâm lập tức phủ lên môi tôi.
- Ưm...
Tôi giật mình, tìm cách đẩy ra, cổ tay bị giữ chặt lại. Ngạn Lâm lật người đè lên người tôi, nâng cằm tôi lên để hôn vào sâu hơn. Lưỡi không ngừng luồn lách trong khoang miệng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Đến khi cảm giác hô hấp như bị rút cạn, lồng ngực phập phồng co rút, Ngạn Lâm mới buông ra. Tôi đưa hai tay bịt miệng, cố gắng thở lấy hơi. Sau đó vung tay về phía Ngạn Lâm.
- Anh....!!
Bàn tay tôi lập tức bị giữ chặt lại, không thể cử động, Ngạn Lâm vùi mặt vào cổ tôi, tham lam hít một hơi sâu, sau đó bỏ ra, xoay người nằm lại như cũ.
- Ngủ đi...
Tôi bặm môi, cảm giác vô cùng xấu hổ, kéo chăn trùm kín đầu, gục mặt vào gối, do quá mệt nên thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy Ngạn Lâm đã đi rồi, Nguyệt Kha mang bữa sáng đến cho tôi dùng ngay trên giường, ăn xong, cô ấy nói:
- Có người tìm cô đấy, phu nhân, hình như là chị gái cô thì phải!
Tôi bất ngờ, đã rất lâu không gặp Nghiên An rồi, hôm nay chị ấy lại đột nhiên đến đây, rốt cuộc muốn làm gì?
Tôi chậm chạp ngồi dậy thay quần áo, đi ra ngoài gặp Nghiên An, chân chị ấy hình như được chữa khỏi rồi, nếu không chắc cũng không rảnh đến đây gặp tôi.
Tôi ngồi trên ghế, Dưa Hấu nằm ườn lên trên đùi tôi, thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng, có lẽ nó muốn tôi chơi cùng nó thì phải. Tôi vuốt vuốt bộ lông mềm mại của nó, sau đó bế nó đưa cho Nguyệt Kha.
- Chị đến đây làm gì?
- Nói chuyện riêng được không?
Quản gia hình như hiểu ý, liền nói với người hầu rời hết ra ngoài, sau khi cửa phòng đóng lại, Nghiên An mới đến gần tôi ngồi, khẽ nói:
- Muốn nói cho mày biết một số việc về Ngạn Lâm...