Tôi giật mình, miệng lắp bắp:
- Cái... cái đó...
- Có đúng không!!??
Ngạn Lâm luồn tay vào sau gáy tôi, nắm lấy đầu bắt tôi ngẩng mặt lên, cảm giác đau nhói truyền đến từ sau đầu, tôi lo lắng tưởng tượng đến khuôn mặt tức giận của Ngạn Lâm.
-Đúng...
- Đúng là không biết điều...
Ngạn Lâm buông tôi ra, đứng phắt dậy, anh ấy hình như đi đâu đó, tôi vội theo quán tính nắm lấy tay Ngạn Lâm, khẽ hỏi:
- Khoan đã, anh đi đâu vậy?
Ngạn Lâm giật mạnh tay, người tôi đang hướng về phía trước đột nhiên ngã nhào xuống, âm thanh khô khốc vang lên, đầu hình như bị đập vào đâu đó, đau điếng.
- Ư...
Tôi ngồi dậy ôm lấy chỗ đau, hình như bị thương rồi, chảy nhiều máu quá, chất lỏng ấm nóng chảy qua kẽ tay. Ngạn Lâm vội vã ôm chặt lấy tôi, bế lên, miệng hét gọi bác sĩ. Đầu óc càng lúc càng hỗn loạn, tôi nghe thấy âm thanh ong ong trong đầu mình, người giống như bị rút hết sinh khí, càng lúc càng yếu dần, mi mắt trĩu nặng. Ngạn Lâm đặt tôi xuống ghế, dùng tay bịt miệng vết thương cho tôi, hình như luôn miệng nói gì đó, mờ nhạt quá, tôi không nghe thấy được.
Tôi thiếp đi không biết đã bao lâu, đến lúc tỉnh dậy thì vết thương đã được băng lại cẩn thận, ai đó nắm chặt lấy tay tôi, hơi nóng từ đâu phả vào lòng bàn tay, ấm áp.
- Ưm...
- Tử Ngọc, em tỉnh rồi?!
- Ư...
Tôi chống tay xuống giường ngồi dậy, cơ thể vô cùng mệt mỏi. Ngạn Lâm ôm lấy tôi, để tôi dựa vào lòng anh ấy, mùi bạc hà ngai ngái phả vào mũi, khiến tôi tỉnh táo đôi chút.
- Em đỡ đau chưa?
- Ừm...
Ngạn Lâm dụi mặt vào mái tóc của tôi, hít nhẹ một hơi, sau đó nói:
- Anh xin lỗi...
Tôi không đáp, đưa tay lên chạm vào lớp băng đang cuốn quanh đầu, Ngạn Lâm giữ lấy tay tôi, hôn nhẹ lên vết thương, khẽ nói:
- Em đừng chạm vào, cẩn thận vết thương lại hở ra.
- ...
- Anh xin lỗi...
- Ừ.
Tôi biết Ngạn Lâm không cố ý, vậy nên không muốn làm khó anh ấy. Ngạn Lâm không nói nữa, gọi Nguyệt Kha mang thức ăn vào cho tôi, tôi ngủ hình như cũng hơi lâu rồi, nên cảm thấy vừa mệt vừa đói. Ngạn Lâm cầm lấy bát cơm, xúc đưa vào miệng tôi, hình như là cơm chiên trứng, vị mặn của trứng xoa dịu khứu giác của tôi, ăn hết bát cơm cũng đã đỡ mệt hơn nhiều, thế nhưng đầu vẫn còn đau. Tôi càng lúc càng khó chịu với bản thân, lúc nào cũng không bảo vệ được mình, ngu ngốc bất lực.
Ngạn Lâm im lặng ngồi cạnh giường, chắc là đang ăn gì đó, mùi chua chua của cam lan đến mũi tôi.
- Há miệng ra nào!
Tôi ngoan ngoãn mở miệng, một miếng cam ngọt lịm được đưa vào trong miệng, tôi đưa tay dụi dụi khóe mũi, Ngạn Lâm lại hỏi:
- Ngon không?
Tôi nuốt miếng cam xuống, trả lời:
- Ngon.
- Đừng giận anh nữa được không?
- Em không có giận...
Tôi xoa xoa má, quay mặt về phía Ngạn Lâm, lại muốn giơ tay lên chạm vào, bàn tay quả nhiên bị giữ chặt lại.
- Cho em sờ một chút...
- ...
- Sờ một chút thôi, em sẽ không ghét anh đâu.
Ngạn Lâm do dự một chút rồi thả tay ra, tôi liền vươn tay chạm vào má anh ấy, cảm giác sần sùi truyền đến những đầu ngón tay. Tôi áp cả hai tay lên má Ngạn Lâm, bên má trái quả thật có một vết sẹo lớn, những lớp da gồ ghề nổi lên trên khuôn mặt, trải dài xuống bên dưới.
- Có đau không?
- Cái gì?
- Anh bị nhiều sẹo như vậy có đau không?
Tôi cũng không biết tại sao lại hỏi như vậy, Ngạn Lâm khựng lại, cười khẽ, tiếng cười dần chuyển thành âm thanh khản đặc trong cổ họng.
- Có phải anh trông rất xấu xí không?
- Làm sao mà em biết được!
Ngạn Lâm cúi xuống gục đầu vào vai tôi, ôm chặt lấy eo, ngồi yên một lát, sau đó nói.
- Vậy có lẽ anh không nên để em nhìn thấy...
Cái gì?
- Nhìn thấy rồi nhất định sẽ tránh xa anh...
- Tại sao anh lại nghĩ như thế?
- Khuôn mặt này, đến anh còn ghét nó, vậy thì em nhìn thấy thì sẽ thế nào?
Tôi im lặng, sau đó vòng tay ôm cổ Ngạn Lâm, ôm chặt.
- Em sẽ không ghét anh đâu!
Tôi sẽ không ghét một người lúc nào cũng dịu dàng ấm áp, luôn ở bên cạnh quan tâm chiều chuộng tôi.
Tôi sẽ không ghét một người lúc nào cũng ân cần chăm sóc cho tôi, luôn lắng nghe từng lời nói của tôi.
Tôi không ghét Ngạn Lâm, một chút cũng không ghét.
Ngạn Lâm chạm tay vào má tôi, hỏi:
- Có thật không?
Tôi mím môi, khẽ gật đầu, Ngạn Lâm ngay sau đó tiến tới hôn tôi, một tay giữ chặt lấy đầu ngăn không cho tôi cử động. Sự động chạm ấy kéo theo hàng vạn sợi dây thần kinh trên cơ thể. Tôi chậm rãi mở miệng, thỏa hiệp với anh ấy. Ngạn Lâm được tôi cho phép liền lập tức đưa lưỡi vào sâu hơn, dùng một tay ôm lấy eo kéo tôi áp sát vào người anh ấy. Nụ hôn đó kéo dài rất lâu, đến khi tôi cảm thấy lồng ngực căng cứng, cơ thể nặng trĩu, Ngạn Lâm mới buông tôi ra. Tôi mở miệng hít lấy không khí, điều hòa lại hô hấp, Ngạn Lâm vuốt tóc, kéo chăn lên đặt tôi nằm xuống, cười khẽ.
- Được rồi, em nghỉ ngơi đi.
Tôi chậm chạp thiếp đi, Ngạn Lâm hình như vẫn ngồi ở gần đó, có tiếng gõ bàn phím lạch cạch, đã từ lâu không còn mơ thấy ác mộng nữa, tôi dường như bắt đầu thừa nhận rằng mình có cảm tình với Ngạn Lâm, nhưng lại không dám tiếp tục đoạn tình cảm này.
Hình như tôi đang sợ anh ấy sẽ rời bỏ tôi.