Chương 21 Anh vốn là người đã có vợ chưa cưới
**********
Chương 21 Anh vốn là người đã có vợ chưa cưới
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi Tử Thư đi, phòng bệnh lại yên tĩnh trong một thời gian rất dài.
Cổ Tư không muốn nói nhiều, còn Trì Uyên thì trước giờ vẫn luôn trầm mặc ít nói. Cổ Tư lấy điện thoại đọc tin tức giải trí, thế nhưng cô đọc không vào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong lòng không biết có cảm giác gì.
Người này không tới thì lòng cô lại có chút ngứa ngáy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng anh tới rồi, lòng cô càng ngứa ngáy hơn.
Cảm giác này thật sự khiến cô phát cáu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cảm giác như cô đã trở lại những ngày chưa ly hôn, ngày ngày ở nhà mong ngóng anh về.
Nhưng anh về, cô lại bắt đầu giả vờ không để tâm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cảm giác này thật sự rất tệ.
Cổ Tư bỏ điện thoại xuống, suy nghĩ một lát rồi vẫn mở lời trước, "Cảm ơn anh vì chuyện tối qua
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên liếc nhìn Cổ Tư, “Dù là ai tôi cũng sẽ làm vậy. Cố Tư gật đầu, “Vậy cũng phải cảm ơn anh, tôi
Cô còn chưa nói xong, điện thoại Trì Uyên đã đổ chuông.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh lấy ra nhìn rồi đứng dậy, “Cô nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
Cố Tư “ừm” một tiếng rồi quay đầu tiếp tục nhìn ra bên ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng đợi Trì Uyên ra khỏi phòng bệnh, cô lại quay đầu lại.
Cô ngẫm nghĩ một chút rồi xuống giường, bước tới cửa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cửa phòng không đóng hằn, Trì Uyên đứng cạnh cửa nghe điện thoại.
Cô không nghe thấy giọng nói của người ở đầu dây bên kia, nhưng giọng Trì Uyên vẫn rất rõ ràng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nói, “Ừ, xảy ra chút chuyện nên phải ở lại đây thêm vài ngày”
Không biết người kia nói gì mà giọng Trì Uyên có vẻ hơi nghi ngờ, “Tuỳ Mị? Vậy chờ tôi về rồi nói đi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư khựng lại, mặc dù chưa gặp người tên Tuỳ Mị, nhưng cô đã nghe đến cái tên này rất nhiều lần.
Trước đây ở nhà họ Trì, rất nhiều người mỉa mai sau lưng cô, nhưng lại luôn sẵn lòng nhắc đến Tuỳ Mị.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư biết nếu cô không lấy Trì Uyên thì người kết hôn với anh sẽ là Tuỳ Mị.
Tuỳ Mị vốn là vợ chưa cưới của Trì Uyên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có thể nói, là cô đã chen vào giữa hai người họ, cướp Trì Uyên đi.
Ban đầu ông cụ khăng khăng Trì Uyên phải huỷ bỏ cuộc hôn nhân với nhà họ Tuỳ trước, sau đó mới lấy cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư cụp mắt, suy nghĩ rồi xoay người trở lại giường.
Sự thật chứng minh, hoá giải vận xui không đáng tin cậy, thứ cướp về cũng không thể giữ được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bây giờ thứ cô cướp được lại mất đi.
Sau đó hình như Trì Uyên lại liên lạc với Tuỳ Mi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đúng là có chút nực cười.
Không phải cô nói chuyện này nực cười, mà là cảm thấy bản thân nực cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ đầu đến cuối, cô cứ như một trò đùa.
Cuộc gọi này của Trì Uyên kéo dài rất lâu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đến khi anh bước vào lần nữa, Cổ Tư đã nằm xuống.
Có vẻ như cô đã ngủ, mắt nhắm nghiền, hít thở nhẹ nhàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên dừng lại, hạ thấp giọng rồi đi tới ngồi xuống sofa. Truyện88.vip trang web cập nhậ*t nhanh nhất
Thực ra Cổ Tư chưa ngủ, cô không buồn ngủ chút nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ là đột nhiên cô cảm thấy ở cùng một không gian với Trì Uyên, dường như cũng không có gì để nói.
Cô đã từng mong có cơ hội thế này, để được ở riêng với anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên quá bận rộn, hơn nữa anh cũng chẳng để tâm đến cô.
Hầu như anh không bao giờ dành thời gian cho cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cơ hội mà trước đây lúc nào cô cũng mong mỏi, cuối cùng sau khi ly hôn lại tới.
Nhưng cảm giác đã hoàn toàn thay đổi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư thầm thở dài, cô trở mình, đưa lưng về phía Trì Uyên.
Trì Uyên không biết Cổ Tư đang nghĩ gì, anh lấy điện thoại di động ra xem.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong điện thoại anh chứa toàn bộ hành trình của chuyến công tác lần này.
Anh xem một lượt từ đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cổ Tư.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lông mày anh vô thức chau lại.
Trì Uyên đợi rất lâu mới thấy Tử Thư về.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đúng là anh ta đã mua đồ ăn.
Anh ta không nói dối.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ là Tử Thư vừa bước vào đã nhìn thấy hai người ở trong trạng thái này, mặt anh ta lập tức xạ xuống.
Anh ta đặt đồ ăn lên bàn cà phê, chỉ vào Cổ Tư rồi nhỏ giọng hỏi Trì Uyên, “Cô ấy ngủ từ bao giờ vậy?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên dựa lưng vào ghế sofa rồi cũng nhắm mắt tĩnh tâm, “Cậu vừa đi thì cô ấy liền ngủ.
Tử Thư quay đầu nhìn chăm chăm bóng lưng Cổ Tư, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”