Chương 95 Cô chẳng sợ ai cả
**********
Chương 95 Cô chẳng sợ ai cả
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trung tâm mua sắm Hâm Thuy cách công ty nhà họ Trì không xa.
Cổ Tư cúp máy rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tử Thư nói với giọng cường điệu như thế, chắc bên cạnh anh ta đang có nhân viên công ty, hoặc ban lãnh đạo cấp cao khác ở đó.
Anh ta đúng là thực sự không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để diễn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư chờ ở cửa không bao lâu thì Tử Thư đã tới.
Nhìn thấy những túi quần áo đặt bên cạnh Cổ Tư, anh ta hơi ngẩn người, sau đó bật cười bảo, “Đây mới là dáng vẻ nên có của một bà chủ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Tư giễu cợt, “Bên cạnh bà chủ đều có người giúp việc giúp đỡ, tôi chỉ có một mình” “Không phải còn có tôi đây sao?” Tử Thư xách đồ lên, hai người đi về phía xe.
Cổ Tư thuận miệng hỏi, “Vừa nãy lúc gọi điện, ai đang ở cạnh anh đấy?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tử Thư khựng lại, giọng nói cũng thay đổi, có chút không vui, “Là ông cụ nhà họ Tuỳ, ông ta nói đi ngang qua nên đến thăm sếp Trì”
Cố Tư sửng sốt, sau đó nhìn về phía Tử Thư, “Ông cụ nhà họ Tuỳ đã đến rồi?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trận chiến này không nhỏ nha!
Tử Thư đặt những đồ Cổ Tư đã mua vào trong xe, anh ta trả lời, “Ừ, đến sớm như thế mà bảo là đi ngang qua. Tôi không tin đâu!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó anh ta mở cửa xe cho Cổ Tư, giọng điệu mang theo ý châm chọc, “Tôi đoán chắc là hôm qua Tuỳ Mị về nhà đã nói gì đó, vậy nên hôm nay ông cụ mới đến để tìm hiểu tình hình.”
Cổ Tư nhưởng mày, “Lúc anh đi, ông cụ còn ở đó không?" “Còn” Tử Thư gật đầu, “Ông ta đang nói về tình hình kinh doanh của công ty với chúng tôi”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta đi vòng qua rồi lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói, “Nhưng công ty chúng tôi không có giao dịch nào trong việc kinh doanh với nhà họ Tuỳ cả, cô nghĩ xem ông ta đến để nói tình hình công ty với chúng tôi, buồn cười biết bao”
Cổ Tư tựa lưng vào ghế, cô đảo mắt, “Lái xe đi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô không rõ chính xác Tuỳ Mị đã biết bao nhiều chuyện giữa cô và Trì Uyên.
Nhưng dựa theo độ yêu thích của bà Trì dành cho Tuỳ Mị, chắc chuyện gì bà ta cũng nói hết rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chuyện gì cũng nói hết ở đây, hẳn là bao gồm cả chuyện cô và Trì Uyên đã ly hôn.
Phương Kỳ này chỉ có phá là giỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Xem ra sau này cô vẫn phải để bà ta tấm tức thêm rồi.
Cổ Tư đợi xe đến công ty nhà họ Trì rồi tự mở cửa bước xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tử Thư lại lấy hết những đồ cô đã mua ra.
Hai người vào sảnh, đi thẳng về phía thang máy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Họ đi thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng của Trì Uyên.
Ông cụ nhà họ Tuỳ vẫn đang ở trong phòng làm việc của Trì Uyên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư đi đến cửa đã nghe thấy giọng ông ta.
Cô không biết ai nhà họ Tuỳ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng nghĩ lại, dù cô không biết ai thì vẫn gây thù chuốc oán.
Dù sao ban đầu cũng là cô chen chân vào, phá hỏng cuộc hôn nhân nhà họ Trì và nhà họ Tuỷ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư đứng ở cửa, hít một hơi thật sâu sau đó đẩy cửa văn phòng ra, “Anh yêu, em về rồi.
Cô cười thật tươi bước vào, như thể không biết trong phòng còn có người khác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên ngồi trên ghế sofa, đối diện là ông cụ nhà họ Tuỳ.
Thấy Cổ Tư đi vào, Trì Uyên đứng dậy, anh cũng nở nụ cười, "Đi lâu như thế chắc em cũng mệt rồi đúng không?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư bước đến nhào vào lòng Trì Uyên, giọng nói nũng nịu, “Đúng đó, ngoài kia nóng lắm, em thật sự...
Cô đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn ông cụ nhà họ Tuỳ, có chút ngượng ngùng bảo, “Anh đang có khách à?” Tru*yện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên mỉm cười, vòng tay qua người cô, “Không sao đâu, ông cụ Tuỳ tới chơi, đi ngang qua nên lên chào hỏi.”
Nụ cười trên mặt ông cụ Tuỳ đã hoàn toàn biến mất.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông ta nhìn Cổ Tư với ánh mắt dò xét.
Đương nhiên Cổ Tư cảm nhận được ánh mắt sắc bén của ông cụ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng cô không hề sợ hãi, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nhìn thẳng vào mắt ông cụ Tuỳ, "Ồ, ông đây là ông nội cô Tuỳ đúng không? Có duyên thật đấy, hôm qua vừa gặp cô Tuỳ, hôm nay lại gặp ông cụ Tuỳ, chậc chậc, anh xem duyên phận của chúng ta với nhà họ Tuỳ rất sâu đậm đó.
Trong câu này còn có hàm ý khác, chỉ cần là người có não thì đều nghe ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông cụ Tuy nheo mắt, từ từ đứng dậy.
Mặc dù tuổi đã cao, nhưng ông cụ vẫn chăm sóc bản thân rất tốt, tóc vẫn còn đen.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trông ông ta hơi mập, khí thế cũng rất mạnh mẽ.
Ông cụ nhìn Trì Uyên, “Xem ra cháu còn có việc, vậy ông không làm phiền cháu nữa, hôm nào có thời gian chúng ta nói tiếp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên gật đầu, “Vâng.
Ông cụ Tuỳ còn chẳng thèm nhìn Cổ Tư một lần, quay người đi ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Theo lý mà nói, Trì Uyên sẽ phải đi tiễn.
Nhưng Cổ Tư kéo anh lại, đồng thời nói với Tử Thư vẫn đang đứng ngoài cửa, “Tử Thư, mau đi tiền đi, đừng thất lễ với ông cụ”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô nói xong thì vòng tay qua cổ Trì Uyên, nũng nịu bảo, “Anh yêu, hôm nay em đi mua sắm phát hiện ra rất nhiều đồ hay, chỉ là em đi một mình không xách được, nếu anh đi cùng em thì tốt biết mấy.
Trì Uyên không trả lời, anh chờ thêm một lúc rồi kéo cánh tay cô đang ôm cổ mình xuống, “Được rồi, người ta đi rồi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”