Bảng hiệu này đúng là nhìn thấy lần nào ghét lần đó
Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, sau đó đi về phía xe của mình với điếu thuốc trên miệng.
Cố Tư không biết chuyện gì nên vẫn trên taxi trở về nhà, bắt đầu nấu nướng ăn uống dọn dẹp nhà.
Sống một mình nên vệ sinh được duy trì cẩn thận, không cần dọn dẹp gì nhiều.
Chờ trời tối hẳn, Cố Tư lên lầu.
Cô trở về phòng, cửa sổ phòng đang mở, Cố Tư đi tới định đóng lại, nhưng khi rèm được kéo ra, cô lại dừng lại.
Một chiếc ô tô đang đậu ở nơi đối diện với cửa sổ.
Xe dừng ngay dưới ánh đèn đường nên hơi lộ liễu.
Cố Tư nhìn chằm chằm chiếc xe một lúc, sau đó nhếch mép cười, trực tiếp đóng rèm cửa lại.
Đêm nay cô ngủ không ngon giấc, cơ mơ thấy nhiều điều trong quá khứ, giấc ngủ cứ chập chờn.
Lúc đó, ông nội cô đến bệnh viện khám sức khỏe, gặp lại ông nội nhà họ Trì, ông nội nhà họ Trì mời hai người về thăm nhà cũ của ông.
Mặc dù biết họ rất giàu, nhưng khi đến nhà họ trì, cô vẫn có chút sửng sốt.
Bộ quần áo mà người hầu mặc có vẻ đẹp hơn của cô.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Trì Uyên, chính là lần đó.
Chỉ là, Trì Uyên về nhà thu dọn tài liệu, về đi đều vội vàng, cũng không thèm để ý tới cô.
Đọc truyện tại Tamli nh247.com nhé !
Cô gò bó người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, không biết để tay chân vào đâu.
Trì Uyên đi vào, chỉ biết nhà có khách, lễ phép gật đầu chào cô và ông rồi lên lầu.
Trong vòng chưa đầy một phút, anh lại đi xuống và rời đi.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy, lúc đó cô đã rất bối rối.
Cố Tư trong mơ có chút mệt mỏi, cô không muốn nhớ lại chuyện này cho lắm, cô muốn tỉnh lại. Nhưng không có cách nào, hình ảnh trong giấc mơ biến hóa đa dạng, sau đó cô nhìn thấy ông nội nhà họ Trì.
Thật ra, trên thực tế, Cố Tư đã quên ông cụ nhà họ Trì trông như thế nào, Lúc đó ông cụ bị bệnh nên rất gầy, trông còn có chút đáng sợ.
Nhưng trong giấc ngủ của cô, mọi thứ rất rõ ràng.
Ông cụ nằm trên giường và đưa tay ra cho cô.
Cố Tư nhìn thấy chính mình đi ngang qua, nắm lấy tay ông cụ.
Ông cụ nói chuyện có chút khó khăn, nhưng vẫn nói rất rõ ràng, muốn gả cô cho Trì Uyên, hỏi cô có thích không.
Cố Tư đang mơ màng nhắm mắt lại, nghe thấy câu trả lời của cô, "Có, con có đồng ý."
Chính những lời nói này đã khiến cuộc sống của cô cả năm sau như sống trong vực thẳm, không thể lên bờ, không trèo ra được.
Cố Tư đột nhiên tỉnh dậy khi mơ thấy đám tang của ông cụ.
Hình như có có giọng của Phương Tố chửi bới bên tai, nói cưới cô là để xung hỉ, nhưng ông cụ cũng không khá hơn chút nào.
Bà ta cho rằng cô lợi dụng nhà họ Trì, nhưng cũng không giúp được gì.
Cố Tư ngồi ở trên giường thở hổn hển nhìn hai lần, sờ sờ trán, cả người đều là mồ hôi.
Rèm cửa được che chắn chặt chẽ, không cho ánh sáng từ bên ngoài lọt vào.
Cô nhìn đồng hồ một chút, cũng đã khá muộn rồi.
Cố Tư đi tới mở rèm cửa, nhìn vị trí xe của Trì Uyên tối hôm qua.
Xe đi lâu rồi.
Cố Tư nhìn chằm chằm khoảng trống dưới đèn đường hồi lâu.
Có lẽ là giấc mơ đêm qua khiến cô cảm thấy hơi lo lắng.
Cố Tư quay đầu nhìn ngày tháng, hôm nay không phải ngày đặc biệt.
Nhưng cô nghĩ, tốt hơn hết là nên tỏ lòng kính trọng với ông cụ.
Giấc mơ đêm qua là có thật, và cô vẫn nhớ như in cái cảnh mà ông cụ đang nằm trên giường bệnh và nắm tay cô.
Cố Tư gửi tin nhắn cho Mạnh Sướng, nói rằng buổi sáng cô có chuyện cần làm nên sẽ không đến. Mạnh Sướng rất hiểu chuyện, liền nhắn lại, bảo cô yên tâm, đừng quan tâm cửa hàng nữa, cô ấy tự lo được.