Chương Tự Chi cũng là kiểu người suy nghĩ đơn giản, bị Cố Tư chuyển chủ đề như vậy, anh ta cũng cho chuyện của Trì Uyên qua luôn.
Anh ta dựa vào lưng ghế sô pha, “Tôi còn chưa ăn. Tôi muốn ăn cá, ở đây cô có cá không?”
Cố Tư nói, “Có cá sủ vàng, để tôi làm cho anh ăn.”
Cố Tư chu đáo như vậy lại làm cho tâm lý không thoải mái của Chương Tự Chi vơi đi phần nào.
Anh ta nhìn Cố Tư vào bếp và đeo tạp dề vào, mới thở phào nhẹ nhõm ra một hơi.
Tính cách Chương Tự Chi thực sự hơi trẻ con. Anh ta cảm thấy Ninh Tôn và Cố Tư vậy mà đã lén lút đến với nhau, trong lòng anh ta thấy ghen tỵ.
Nhìn thấy Cố Tư đối xử với mình như trước, trong lòng anh ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều..
Anh ta đợi một lúc, đứng dậy đi qua phòng bếp phụ giúp. Cố Tư đi theo anh ta, hai người nhân tiện nói chuyện phiếm một chút về Ninh Tôn.
Chương Tự Chi nói anh ta đã gọi cho Ninh Tôn và hỏi Ninh Tôn nói như vậy trên sân khấu là đã có chuyện gì xảy ra vậy.
Ninh Tôn không giải thích, anh ta cũng chỉ nói là đang hẹn hò với Cố Tư.
Cố Tư mỉm cười, “Ninh Tôn cố ý trêu chọc anh đấy. Đừng lo lắng, nếu chúng tôi đến với nhau, chúng tôi nhất định sẽ nói trước cho anh biết. Sao chúng tôi có thể cứ thế mà giấu anh cơ chứ?”
Chương Tự Chi quay đầu lại và nhìn Cố Tư, “Cố Tiểu Tư, chỉ với những lời này của cô, nếu hai người thực sự đến với nhau, tôi cũng sẽ không ngăn cản hai người.”
Cố Tư cười khúc khích, “Anh nói cứ như thể anh ngăn được chúng tôi ấy.”
Hai người vừa cười vừa nói cùng nấu ăn, sau đó họ cùng nhau đi vào phòng ăn để ăn cơm.
Điện thoại của Chương Tự Chi đặt trên bàn, đang ăn nửa chừng thì điện thoại rung lên.
Chương Tự Chi nhìn thấy, chép miệng một cái, “Là Trì Uyên nhắn.”
Trì Uyên đã gửi một tin nhắn và chỉ hỏi Chương Tự Chi đang ở đâu và anh ấy có muốn ra ngoài uống rượu không.
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc, sau đó quay điện thoại lại cho Cố Tư xem, “Xem này, Trì Uyên rủ tôi ra ngoài uống rượu. Chắc anh ấy thấy trong lòng không thoải mái.”
Cố Tư liếc nhẹ một chút, “Vậy anh ăn rồi đi sao?”
Chương Tự Chi nhìn thời gian, “Vậy ăn cơm xong rồi đi. Tôi hỏi một chút xem anh ấy làm sao vậy, có phải là ghen với cô và Ninh Tôn không.”
Chương Tự Chi nói xong liền cười, dáng vẻ hoàn toàn là ruột để ngoài da, “Tôi nghĩ cũng có thể như vậy lắm. Nhưng Trì Uyên tên này cũng thật là, đã không thể buông tình cảm với cô vì sao lại ly hôn chứ, tôi mãi cũng nghĩ không ra lý do.”
Cố Tư cười chế nhạo một chút, “Không phải anh ta không buông được mà anh ta chỉ là muốn thể diện thôi.”
Chương Tự Chi sững sờ, nhíu mày suy nghĩ một chút, xem ra nói như vậy cũng có lý.
Vợ cũ vừa ly hôn, bên cạnh lập tức có người đàn ông khác, nghĩ lại cũng thấy không cam tâm cho lắm.
Nếu chuyện này xảy ra với anh ta, dù có thích hay không thì trước tiên anh ta cũng sẽ phá cho mọi chuyện hỏng bét rồi có gì nói sau.
Chương Tự Chi gật đầu, “Ừ, cô nói cũng có lý.”
Chương Tự Chi trả lời tin nhắn của Trì Uyên và hỏi địa chỉ đi uống. Một lúc sau, phía bên kia gửi địa chỉ lại đây.
Chương Tự Chi cũng đọc địa chỉ cho Cố Tư nghe, và sau đó nói, “Ồ, là một nơi náo nhiệt đấy.”
Cố Tư biết địa chỉ, đó là một quán bar.
Quy mô quán bar không nhỏ, có đủ loại người trong đó.
Trì Uyên chọn địa điểm ở đằng kia, có lẽ là anh đến quán với ý đồ nào đó cũng nên.
Cố Tư lạnh lùng a một tiếng, “Bản thân anh cẩn thận một chút là được, còn anh ấy như thế nào, đó là việc riêng của anh ấy.”
Chương Tự Chi không nghe thấy sự khinh thường của Cố Tư dành cho Trì Uyên, anh ta chỉ nghĩ rằng Cố Tư đang quan tâm đến bản thân mình, lập tức cảm thấy rất vui vẻ, “Được rồi, tôi phải giữ mình trong sạch mà, đừng lo lắng.”
Chờ ăn cơm xong, thời gian cũng vừa lúc gần đến. Chương Tự Chi từ chỗ của Cố Tư rời đi, trực tiếp lái xe đến gặp Trì Uyên.
Cố Tư rửa bát, xem TV một lúc rồi lên lầu đi tắm.
Cô sống một cuộc sống đơn giản và đầy đủ, điều mà cô đã luôn mong muốn từ trước đó.
Cô ngâm mình thoải mái trong bồn tắm, vừa bước ra thì thấy điện thoại rung liên hồi, biểu hiện trên màn hình là có cuộc gọi đến.
Cố Tư nhìn lướt qua, là điện thoại của Trì Uyên.
Gọi điện thoại vào giờ này chắc cũng không có chuyện gì quan trọng.
Cố Tư chắc chắn là không tiếp rồi.
Lúc cô đang tắm Trì Ngộ đã gọi mười mấy cuộc điện thoại, hiện giờ vẫn còn sung sức, sau khi cúp máy lại tự động tiếp tục gọi.
Cố Tư tắt âm điện thoại và ném nó sang một bên.
Bây giờ cô nghĩ lại, ngày hôm đó Trì Uyên và Tùy Mị ở cùng nhau và đã gọi điện cho cô sau khi uống quá nhiều, cô còn nghi ngờ Trì Uyên đang đóng kịch.
Nghi ngờ anh cố ý dẫn cô đi qua, cố ý ở lại qua đêm ở bên này.
Anh nói ngay từ đầu là anh là vì cô mà làm như vậy, nói không chừng, trước kia đều là kế sách của anh cũng nên.
Người đàn ông này có rất nhiều tính toán, âm mưu. Cô thật sự không tin rằng anh có thể không phòng bị gì mà uống nhiều như vậy lúc anh ở cùng với Tùy Mị.
Sau khi Cố Tư dọn dẹp xong, cô lên giường và nằm xuống luôn.
Điện thoại để ở trên bàn đầu giường, cô không quan tâm đến có cuộc gọi của Trì Uyên hay không mà nhanh đi ngủ.
Bây giờ chất lượng giấc ngủ của cô rất tốt, cả một ngày bận rộn ngược xuôi, buổi tối vừa nằm xuống, không mấy chốc là có thể chìm vào giấc ngủ rồi.
Trong quán bar bên kia, đầu óc của Chương Tự Chi đã có chút không rõ ràng lắm.
Anh ta dựa vào lưng ghế sô pha, nhìn thấy vài cái bóng của Trì Uyên.
Anh ta lẩm bẩm nói: “Tôi nghĩ Cố Tư đến với Ninh Tôn cũng tốt. Tính khí của Ninh Tôn như vậy, có Cố Tư ở bên cạnh, sẽ không bị ức hiếp. Mấy người của Ninh gia sau này cũng không dám nhăn mặt với Ninh Tôn. Không tệ, không tệ.”
Mồm miệng anh ta có chút không rõ ràng. Anh ta đang nói cái gì anh ta cũng không biết.
Nhưng Trì Uyên vẫn nghe rõ.
Trì Uyên mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt rất tỉnh táo.
Anh lấy điện thoại gọi cho Cố Tư hết lần này đến lần khác nhưng người phụ nữ này đều không nhấc máy.
Trì Uyên chuyển sự chú ý từ điện thoại sang Chương Tự Chi đang ngồi ở phía đối diện.
Anh cười chế nhạo, “Họ là một cặp xứng đôi? Tôi không thấy như vậy chút nào.”
Chương Tự Chi chậc một tiếng: “Đó là do anh không nhìn kỹ. Thật sự mà nói, tôi thấy hai người họ khá xứng đô vừa lứa. Bọn họ đều là trai xinh gái đẹp, tính cách lại có thể bổ sung cho nhau lại còn hiểu biết gốc gác của nhau rất rõ. Như vậy tốt biết bao nhiêu.”
Trì Uyên sắc mặt lạnh lùng, thu tầm mắt lại, không định nghe Chương Tự Chi nói.
Chương Tự Chi đầu óc choáng váng, anh ta giơ tay quơ qua quơ lại: “Trì Uyên à, anh nói cho tôi nghe lúc trước tại sao lại ly hôn vậy. Tôi thật không hiểu nổi. Có một cô gái tốt như Cố Tư ở bên, vậy mà anh lại không trân trọng cô ấy chút nào.”
Lúc trước tại sao lại ly hôn vậy?.
Bản thân Trì Uyên cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
Nhưng nhớ lại cuộc sống hôn nhân chưa đầy một năm của hai người khi đó, Trì Uyên cảm thấy trong hoàn cảnh như vậy, ly hôn dường như là một điều không thể tránh khỏi.
Cố Tư đã không cho anh những ấn tượng và cảm xúc tốt trong cuộc hôn nhân đó.
Tuy rằng anh cũng biết Cố Tư trở nên khép nép thu mình như vậy có lý do liên quan rất lớn đến nhà họ Trì. Nhưng anh thực sự không thích cô lúc có bộ dạng như vậy.
Tất cả những cảm xúc tốt đẹp của anh về Cố Tư, hoặc là nói cảm giác thích của anh bây giờ đều là những cảm giác xuất hiện chỉ sau khi anh tiếp xúc với con người thật nhất của cô khi hai người đã ly hôn.
Vậy nên phải nói như thế nào đây, nếu cho anh làm lại một lần nữa anh vẫn sẽ ly hôn.
Cố Tư đã thay đổi sau khi ly hôn, và anh cũng có thể suy nghĩ rõ ràng hơn sau khi ly hôn.
Những cảm giác này, Trì Uyên không có cách nào nói ra.
Một lúc lâu sau anh mới lẩm bẩm, “Chắc là để làm quen với cô ấy một lần nữa.”
Chương Tự Chi không thể nghe những lời này một cách rõ ràng, anh ta thực sự đã uống hơi quá nhiều. Vốn dĩ anh ta định qua đây uống và chuốc say Trì Uyên để hỏi những suy nghĩ trong lòng của anh.
Ai biết Trì Uyên uống rượu giỏi như vậy.
Trì Uyên nhìn Chương Tự Chi gục trên ghế sofa với vẻ mặt bình tĩnh, thu tầm mắt lại và tiếp tục gọi điện thoại cho Cố Tư.
Cố Tư không chặn anh, mỗi lần anh gọi đi điện thoại đều đổ chuông, nhưng không có ai nhấc máy.
Trì Uyên gần như biết chuyện gì đang xảy ra, anh thở dài, cuối cùng cũng bỏ cuộc và cất điện thoại trở lại túi.
Cố Tư, cô gái đó thực sự rất nhẫn tâm.