Chương 40 Muốn cô Tùy đến đón
*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Giấc mộng này lập tức dừng lại trước một bước cuối cùng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên lắc đầu lập tức tỉnh lại.
Gương mặt Cổ Tư chậm rãi biến mất trước mặt anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh thở phào một hơi, ngồi dậy cho tỉnh lai.
Không biết vì sao bản thân lại mơ như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hiện giờ anh cũng không định kìm nén dục vọng, mới mấy ngày đã lăn lộn với Cổ Tư hai lần.
Anh thực sự không nghĩ ra sao bản thân lại mơ giấc mơ như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên đứng lên hoạt động một chút, cố gắng quên đi cảnh tượng trong giấc mơ vừa rồi.
Một lát sau anh cầm lấy laptop, xoay người đi đến cái bàn ở phòng khách bên ngoài rồi ngồi xuống.Di động đặt ở trên bàn, không lâu sau lại có điện thoại gọi đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên chỉ nhìn lướt qua, không buồn xử lý.
Sau khi cuộc gọi dừng vài giây, bỗng có tiếng gõ cửa truyền tới.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên sửng sốt, suy nghĩ rồi vẫn đi mở cửa.
Nhìn từ mắt mèo cũng không thể thấy người bên ngoài được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ban ngày ban mặt, cũng không có gì đáng sợ.
Trì Uyên lập tức mở cửa ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người phụ nữ vừa nãy tìm anh đang đứng trước cửa.
Nhưng không biết cô ta đã thay một bộ quần áo khác từ khi nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bộ quần áo trên người cô ta giống với bikini trên bờ cát.Người phụ nữ có làn da rất tốt, dáng người cũng không tồi.
Nàng tóc cũng được xóa ra, dừng ở sau lưng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người dựa vào khung cửa, để lộ ra đường cong cơ thể.
Cô ta nhìn Trì Uyên, “Sếp Trì, chúng ta có thể nói chuyện lại được không?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô ta nói câu này rất thong thả, giọng nói còn mang theo một ít ám chỉ.
Chắc chắn Trì Uyên đã nghe ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng anh chỉ đánh giá cô ta từ đầu xuống chân một chút.
Trong đầu lại nghĩ người phụ nữ này tên là gì ấy nhỉ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh vẫn luôn nhạy cảm với mặt và tên của người khác, nhưng anh vẫn không nhớ được tên của người phụ nữ này.
Trì Uyên không nhúc nhích, “Sếp Mã bảo cô ăn mặc thế này đến gặp tôi à?”Người phụ nữ chậm rãi đứng thẳng người, hơi cong khóe miệng, "Không phải, chuyện này Mã tổng cũng không rõ."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặt mày cô ta có hơi quyến rũ, “Tôi cũng sẽ không để sếp Mã biết chuyện này.”
Trì Uyên cười nhạo một chút, “Sếp Mã có biết chuyện hạ thuốc không?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người phụ nữ ngẩn ra, không ngờ tới Trì Uyên lại hỏi vấn đề này.
Cô ta mím môi, vẫn có chút giãy giụa, “Tôi thật sự không biết sếp Trì nói vậy là có ý gì, chúng tôi không hề hạ thuốc”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên ừ một tiếng, lại không nhìn người phụ nữ nữa, lập tức đóng cửa lại.
Trước đến nay anh rất ghét đối phương càn quấy và dám làm mà không dám nhân.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà người phụ nữ này đều có đủ hai tổ chất trên.Anh không phải loại người thích phí miệng lưỡi.
Trì Uyên đi lấy điện thoại lại đây, gọi điện thẳng cho sếp Mã của đối phương. Cập nhật* nhanh nhất trên Truyện88.vip
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thật ra lần hợp tác này là đôi bên cùng có lợi.
Đương nhiên thành ý của công ty nhà họ Trì là trăm phần trăm, nhưng cũng không có nghĩa là chính mình phải bị tính kế như vậy .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sếp Mã kia nghe điện thoại của Trì Uyên rất nhanh, trong giọng nói còn chứa sự vui vẻ, “Sếp Trì, cuối cùng cũng có thể liên hệ được anh.”
Đúng là từ đêm qua đến bây giờ, sếp Mã đã gọi cho Trì Uyên mấy cuộc điện thoại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Trì Uyên chưa nghe một cuộc gọi nào.
Tính cách của Trì Uyên không tốt, người trong giới đều biết.Trì Uyên lập tức mở miệng, “Đến đón người phụ nữ trước cửa phòng tôi đi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc đầu sếp Mã vẫn chưa kịp phản ứng lại, “Cái gì?”
Trì Uyên cười lạnh, “Sếp Mã dùng chiêu này, có phải tính sai gì rồi không.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sếp Mã vẫn tỏ vẻ không hiểu bộ, “Hả?”
Trì Uyên không muốn nhiều lời, cúp điện thoại luôn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên là người rất ít nói, cũng không phải loại người thích thuyết giáo.
Trong tình huống bình thường, chỉ cần thông báo cho đối phương biết mình không vui là được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những chuyện còn lại, anh tin đối phương sẽ biết giải quyết như thế nào.
Trì Uyên trở lại bàn, tiếp tục xem tài liệu trong máy tính.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chưa đọc được bao lâu, Tử Thư lại gọi điện thoại tới đây.