Bà cụ Trì nhìn Trì Chúc một chút, sau đó nói, “Đi thôi.”
Trì Chúc chậm rãi xoay người cũng đi ra ngoài.
Cố Tư đi qua ngồi đối diện bà cụ Trì, “Đã muộn như vậy, sao bà còn đến đây ạ?”
Bà cụ Trì từ trước tới nay lúc nào cũng cười hiền từ, “Tới thăm con một chút , bà mới nghe nói con mang thai, sao rồi, bây giờ có phải là đang bị giày vò lắm không.”
Cố Tư a một tiếng, “Vẫn tốt ạ.”
Bà cụ Trì nhìn Cố Tư càng ngày càng thuận mắt, cười nói, “Mới hơn một tháng? Lúc này , đúng là không tốt lắm, chờ một thời gian, ba tháng sau sẽ không bị nghén nữa, có thể ăn có thể ngủ, khi đó sẽ thoải mái hơn.”
Cố Tư không biết nói gì cho phải, liền ậm ừ một tiếng.
Bà cụ thở dài ra một hơi, “bà thật không ngờ, bà đã mong đợi lâu như vậy, sắp cảm thấy không thể trông mong gì nữa, thì đứa bé này lại tới.
Nói đến vấn đề này, Cố Tư không khỏi nghĩ đến Trì Uyên, tên khốn kiếp này, thật sự là làm xong chuyện không biết xấu hổ.
Nếu anh không cố tình che giấu thì cô đã không bao giờ có thai.
Trì Uyên từ trên lầu đi xuống, liền ngồi xuống bên cạnh Cố Tư.
Cố Tư ở trước mặt bà cụ Trì, cũng không thể để cho Trì Uyên mất mặt, vì vậy cũng chỉ có thể đè nén tâm trạng ngồi ở bên cạnh anh.
Bà cụ nhìn Trì Uyên, chậm giọng nói với Cố Tư, “Ngày mai bà muốn lên chùa bái lạy, sau đó đến chỗ đại sư xem quẻ một chút, Tiểu Tư à, các cháu cũng đã có đứa trẻ này rồi, bà nghĩ, hôn nhân cũng nên làm lại, đứa bé này cũng không thể chờ được, sau đó con muốn lần nữa cử hành hôn lễ, hay là như thế nào, những thứ này chúng ta đều nghe con.”
Cố Tư mím chặt miệng, Trì Uyên có biết xấu hổ không vậy, còn tiện đường về tìm người rồi đến đây ép mình.
Chỉ là ý tưởng của anh ấy có vẻ sai.
Cố Tư trầm mặc hai giây mới nói, “con không muốn tái hôn, con với Trì Uyên, không biết về sau sẽ như thế nào, nhưng mà hiện tại còn chưa đi tới bước kết hôn lại, đứa trẻ này đương nhiên con sẽ sinh ra, cái này cũng không ảnh hưởng gì, mọi người thích trẻ con, có thể sang đây thăm, nhưng mà tái hôn con trước mắt chưa nghĩ đến.
Bà cụ Trì sững sờ, “Đã như vậy,con còn không muốn tái hôn, để đứa trẻ sinh ra, gia đình không trọn vẹn, không tốt cho sự phát triển của đứa trẻ, Tiểu Tư, con có cái gì không hài lòng, con cứ nói ra, Tiểu Uyên sẽ sửa.”
Cố Tư muốn cười.
Không ngờ có một ngày, người của Trì gia cũng sẽ hạ thấp thân phận thảo luận với mình.
Đây quả thực là chuyện từ trước đến giờ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cố Tư hít sâu một chút, “Không có cái gì không hài lòng, nhưng là nếu như anh ấy có thể bớt phiền con một chút,con sẽ vui vẻ hơn.”
Bà cụ Trì nhìn Trì Uyên một chút, có phần không hài lòng, “ Con lại làm sao, để cho Tiểu Tư đối với con thất vọng như vậy, con lại mình đi, con cũng có rồi, còn không muốn cùng con ở chung một chỗ, con tốt nhất suy nghĩ lại một chút.”
Trì Uyên cũng cũng tương đối phối hợp, “Vâng vâng vâng, con sẽ suy nghĩ thật kỹ, sẽ sửa chữa thật tốt, là con sai, về sau sẽ không như vậy nữa.”
Hai bà cháu kẻ xướng người họa như vậy, vẻ mặt Cố Tư cũng không thả lỏng bao nhiêu.
Bà cụ không biết phải làm sao chỉ có thể đổi đề tài, “ Bà nhìn mẹ A Uyên ở đây, thực sự ngoài ý muốn, quan hệ hai người hòa hoãn rồi sao?”
Cố Tư gật gật đầu, “Bà ấy tới chiếu cố con, đối với con rất tốt, sự tình trước kia, cả hai cũng đều nói rõ ràng, không có gì để trong lòng.”
“thật vậy ư.” Bà cụ lẩm bẩm, “Bà thực sự không ngờ tới, bà đi vào nhìn thấy bà ấy ở bên này, bà cũng giật nảy cả mình.”
Trì Uyên ở bên cạnh mỉm cười nói, “Mẹ con gần đây thay đổi khá nhiều, quan hệ với Cố Tư rất tốt, nhưng ngược lại quan hệ đối với con càng ngày càng tệ.”
Bà cụ gật đầu một cái, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Phương Tố dáng vẻ nhìn có chút thay đổi, trông trẻ ra rất nhiều.
Vừa rồi khi bà đi vào, Phương Tố đã chào hỏi bà, kia tình trạng, một cái là có thể nhìn ra, không giống trước đây.
Khiêm tốn cũng không hống hách, hoặc có thể nói là và có chút lãnh đạm.
Đây là điều mà trước đây Phương Tố chưa từng có.
Mà khi nhìn thấy Trì Chúc, không biết có phải bà quá lo lắng không, bà cảm thấy Phương Tố có chút trốn tránh.
Bà vốn cho rằng Phương Tố sẽ dây dưa không dứt, phải biết trước đây cô một lòng muốn tái hôn.
Bên ngoài, Phương Tố và Trì Chúc đi dạo trên con đường nhỏ cách nhà Cố Tư không xa.
Trì Chúc nói mấy ngày trước có nhìn thấy Phương Tố, ở trung tâm thương mại.
Phương Tố cười, “Ừ, ngày đó em cũng nhìn thấy anh”
Trì Chúc gật đầu một cái, “ Anh đi mua một ít đồ”
Phương Tố ồ lên một tiếng cũng không nói gì nữa.
Bà đột nhiên trầm mặc như vậy, Trì Chúc thật ra có chút không thoải mái.
Phương Tố bình tĩnh lại, tựa hồ không phải người hay gọi điện thoại quan với ông lúc trước.
Trì Chúc sau vài giây mới nói, “Bây giờ em ở chung với Cố Tư như này, vừa rồi anh nhìn thấy em, thật sự có chút kinh ngạc.”
Phương Tố ừ một chút, xem ra Trì Uyên vẫn chưa nhắc đến mình với bọn họ.
Giọng nhàn nhạt, “Em hiện tại ở ở đây, bình thường cùng Cố Tư làm bạn.”
Trì Chúc a một tiếng, “Nói như vậy, quan hệ giữa hai người tốt hơn rất nhiều.”
Phương Tố quay đầu lại nhìn Trì Chúc, “Thôi đừng nói về em, nói một chút về anh đi, công việc của anh gần đây thế nào.”
Trì Chúc gật đầu, “Vẫn vậy thôi, không có gì, so với trước đây cũng không khác mấy, chính mỗi ngày đều bận bịu công việc không xong.”
Phương Tố suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi, “ Cổ Nhan bây giờ thế nào, thương thế đã khá hơn chưa?”
Trì Chúc sửng sốt một chút, Phương Tố liền cười, “ Anh đừng suy nghĩ nhiều, em không có ý gì khác, chỉ là đơn thuần hỏi cho biết.”
Trì Chúcmột lúc sau mới nói: “Ừ, cũng tốt hơn rồi, bây giờ cần chống nạng, sinh hoạt hàng ngày có thể xử lý được.”
Phương Tố nói vậy thì tốt, sau đó hai người lại im lặng.
Trì Chúc quay đầu lại, nhìn Phương Tố mấy lần rồi mới nói: “bên phía Cổ Nhan, một mình cô ấy vẫn thường gặp khó khăn, cô ấy lần này xảy ra chuyện cũng không nói với người nhà, cho nên anh muốn giúp đỡ cô ấy một chút.”
Phương Tố a một tiếng, nhìn Trì Chúc một chút, “Chuyện này, anh hẳn là có suy tính của mình, không cần với em nói, em trước kia rất để ý chuyện này, nhưng thân phận bây giờ không giống, cho nên những chuyện này em cũng không quan tâm nữa, anh cũng không cần phải nói với em.”
Phương Tố đưa mắt nhìn về phía trước, “Thật ra thì đến bây giờ, hỏi em, chỉ riêng chuyện giữa anh và Cổ Nhan, em không hối hận vì những gì mình đã làm trước đây, em muốn nói, không hối hận, Trì Chúc, trước nay anh quả thực đối với em rất tốt, em có rất nhiều chuyện đã tranh cãi vô lý, nhưng trong chuyện Cổ Nhan, em cảm thấy phản ứng của mình là rất bình thường, là anh, là hai người, không suy nghĩ đến em.”
Nói xong bà lắc đầu một cái, “Tính toán gì nữa, bây giờ nói những thứ này làm gì, đều đã qua, không nói nữa.”
Trì Chúc hai tay đút túi, lập tức cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Đúng là bây giờ có giải thích gì cũng vô ích, cả hai đều đã đến mức này rồi, có giải thích bao nhiêu cũng vô ích.
Vì vậy hai người tiếp theo đi lòng vòng bên ngoài, sau đó trở về nhà Cố Tư.
Chị Trần đã làm cơm xong, gọi mọi người đến phòng ăn.
Trì Uyên đỡ bà cụ đứng lên, kết quả bà cụ lại xua tay, đưa tay ra với Cố Tư, “Tiểu Tư qua đỡ bà, bà bây giờ nhìn tiểu Tư thuận mắt.”
Trì Uyên liền cười, từng người một bây giờ nhìn anh đều không vừa mắt.