Chương 47 Anh có cảm giác với tôi sao?
*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Lúc Cổ Tư đang gọi món thì cô ngẩng đầu hỏi ý kiến Trì Uyên mấy lần, rồi tự nhiên cô nhìn thấy một người ngồi cách đó không xa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người này là một người đàn ông.
Những người xung quanh đều đang nghiêm túc ăn cơm, chỉ có người này là không bình thường.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta cứ lén lút nhìn cô và Trì Uyên.
Cổ Tư không rõ lắm liệu người này có cùng một nhóm với người phụ nữ muốn hiển thân kia hay không.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô gọi món xong thì đưa menu cho Trì Uyên, “Anh xem thử còn muốn gọi thêm gì không.”
Trì Uyên ừm một tiếng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó Cổ Tư nhỏ giọng hỏi, "Phía trước hướng mười giờ, có phải người đó có vấn đề không?”
Trì Uyên vẫn nhìn vào menu, “Lúc chúng ta ngồi xuống, anh ta đã dùng điện thoạichụp ảnh chúng ta.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đó chẳng phải có vấn đề à.
Cổ Tư ồ một tiếng, không nói gì nữa. Gọi món xong, phục vụ cầm menu đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó chỉ có Cố Tư và Trì Uyên ngồi với nhau.
Không biết tên Tử Thư làm cái gì mà lâu vậy rồi còn chưa đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư hơi ngượng ngùng, cô thử tìm đề tài, “Nếu tôi giúp anh, tiếp theo tôi phải làm thế nào?”
Tiếp theo à.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên suy nghĩ, có lẽ hai người phải ở chung một phòng nhỉ.
Đến cùng với vợ mình mà chia ra hai phòng, nghe thế nào cũng thấy hơi sai sai.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ là Trì Uyên không nhắc đến chuyện này, “Vẫn chưa chắc, để xem phía VạnPhong có hành động không đã, nếu không có thì chắc không cần cô làm gì đâu. Chỉ cần đừng để chuyện ly hôn truyền ra ngoài là được.”
Cổ Tư gật đầu, tỏ ý biết rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khung cảnh tiếp theo lại trở nên lạnh leo.
Thực ra Cổ Tư hơi bối rối về bản thân mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trước đây sống chung với Trì Uyên cũng không như vậy mà.
Cho dù sau khi ly hôn, hôm đó cô mượn men rượu còn có thể quyến rũ được Trì Uyên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sao hôm nay lại cảm thấy kỳ quặc như vậy nhỉ.
Sự kỳ quặc không thể nói rõ được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tử Thư đi một lúc lâu, cuối cùng bê hai đĩa trái cây đến.
Có điều dáng đi của anh ta hơi gù, anhta đi qua đặt trái cây lên bàn, than thở: “Cái bụng này của tôi không biết bị gì mà vô cùng khó chịu, tôi rất nghi ngờ nước mà Thẩm Bẫn đưa cho tôi trước đó có vấn đề”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư cau mày, “Ly nước của Thẩm Bán là tôi đưa, anh ta chỉ chuyển đến cho anh thôi.”
Tử Thư à một tiếng, “Dù sao thì tôi khó chịu, bụng đau lắm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vẻ mặt Trì Uyên không chút lo lắng, thái độ hay nói chuyện vẫn hơi thờ ơ, “Có phải muốn về phòng không?” Nhớ đọc truyện* trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!
Tử Thư vội gật đầu, “Ưm, thực sự rất khó chịu, tôi phải về phòng một chuyến
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này Cố Tư đã hiểu ý của Tử Thư.
Cô dựa vào ghế, “Được rồi, đừng giả vờ nữa, diễn xuất kém như vậy.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tử Thư nằm bò trên bàn, sau khi bị Cổ Tư vạch trần cũng không cảm thấy xấu hổ mà vẫn ra sức diễn, “Không được không được, tôi phải tranh thủ về phòngđây, hai người ăn trước đi, không cần lo cho tôi.”
Nói xong anh ta đứng lên, ôm bụng rên rỉ rồi chậm rãi ra khỏi nhà hàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư cười khẩy một tiếng rồi quay đầu nhìn Trì Uyên, “Có phải anh ấy đang hiểu lầm gì hai chúng ta không? Tôi cảm thấy anh ấy cố chấp quá."
Tất nhiên Trì Uyên cũng có thể cảm giác được nhưng anh không nói, chỉ đứng lên đi về phía đối diện rồi ngồi xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư ngước mắt nhìn Trì Uyên, “Người bỏ thuốc anh có phải cô gái hôm đó tôi nhìn thấy ở bãi biển không?"
Trì Uyên sững sờ, không ngờ Cổ Tư sẽ hỏi câu này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh im lặng một lúc mới nói: "Phải.”
Cố Tư cười, lẩm bẩm một câu: “Tôi đoán đúng rồi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa nhìn là biết người phụ nữ đó có ý đồ với Trì Uyên.