Người này đã làm rất nhiều việc, anh ta còn đã từng buôn bán nhỏ nhưng không thuận lợi lắm, đến cuối cùng còn bị thất bại.
Theo những gì ghi trong tài liệu, anh ta đã làm việc tại ngân hàng tư nhân kia được hai năm.
Trì Uyên nhớ tới danh sách do Nhị Cáp cung cấp. Lúc đó anh cũng chỉ mới nhìn qua đại khái nên cũng không nhớ nổi có tên của người này trong đó không nữa.
Nhưng nếu đã làm hai năm rồi, chắc anh ta cũng không còn chỉ là tên chạy chân sai vặt tầng dưới chót nữa, ít nhiều cũng nên có chút quyền hạn khác.
Trì Uyên nhìn một lúc rồi gửi tin nhắn cho Tử Thư. Trì Uyên còn chưa kịp gửi tin nhắn đi thì Phương Tố đã đến ngồi đối diện với anh.
Trì Uyên ngẩng đầu nhìn bà ta, sau đó nở nụ cười, “Sao vậy ạ? Nhìn mẹ bộ dáng này là mẹ có chuyện muốn nói với con sao?”
Phương Tố thở ra một hơi, “Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi con một chút, con biết bao nhiêu về chuyện trước kia của ba con và Cổ Nhan rồi?”
Trì Uyên suy nghĩ một chút, đặt điện thoại xuống, uống một ngụm sữa đậu nành, “Con cũng không biết nhiều lắm. Chỉ là lúc trước, dì Cổ nằm viện ba con có đi qua chăm sóc dì ấy. Lúc về nhà ba cũng sẽ nói với bọn con ba đã làm những gì bên bệnh viện. Con có thể cảm nhận được, khoan nói nhân phẩm ba con như thế nào nhưng ba có thể thẳng thắn như vậy thì chắc là cũng không có chuyện gì mờ ám không thể nói đâu mẹ.”
Phương Tố cầm lấy một cái bánh bao nhưng cũng chưa ăn, chỉ cúi đầu nhìn, “Mọi người có thể không nhận ra điều đó nhưng mẹ là phụ nữ, cũng hiểu rất rõ những suy nghĩ của phụ nữ. Ba con có lẽ thực sự không có ý gì khác, nhưng là Cổ Nhan, bà ta thích ba con đấy.”
Phương Tố bật cười, “Lúc đó con còn nhỏ mẹ lần đầu tiên đi tìm Cổ Nhan đã tức đến phát điên làm náo loạn cả nhà bà ta. Cổ Nhan lúc đó không nói lời nào mà để cho mẹ tát bà ta vậy thôi. Mẹ có thể nhìn ra bà ta đang chột dạ. Cũng vì bà ta như vậy nên mẹ đã không thể kiềm chế được tính khí của mình, bởi vì bà ta thực sự có tình cảm với ba con. “
Trì Uyên dựa lưng vào ghế, “Thực ra con thấy chuyện này cũng bình thường. Chủ yếu là mẹ đang lo lắng thôi, mẹ lo ba con nghĩ như thế nào. Người khác ngấp nghé đồ của mẹ thì mẹ lo lắng cũng là điều không tránh khỏi.”
Phương Tố nhìn Trì Uyên, “Con cũng hiểu nhiều chuyện quá nhỉ.”
Trì Uyên thở dài, “Lúc đầu con cũng có hiểu mấy chuyện này đâu, toàn là trong khoảng thời gian này con từ từ rút ra đấy chứ.”
Ví dụ như vừa rồi nhìn thấy tin nhắn của Tùy Mị vậy. Những điều mà lúc trước anh không hiểu lắm, sau khi nghe xong giọng nói của Tùy Mị thì dường như anh đã hiểu ra ngay lập tức.
Lúc vừa mới ly hôn, Cố Tư hở tí là luôn nhắc đến Tùy Mị, rõ ràng là nói bóng nói gió ám chỉ gì đó. Anh đã từng cảm thấy là do Cố Tư suy nghĩ lung tung.
Anh cũng giống như Trì Chúc bây giờ, luôn cảm thấy Phương Tố đã lo lắng thái quá, luôn cảm thấy người kia lòng dạ hẹp hòi.
Trì Chúc cảm thấy bản thân ông ta và Cổ Nhan cũng không có chuyện gì, anh cũng cảm thấy mình và Tùy Mị chưa từng có chuyện gì. Trong chuyện này, cả hai đều cho rằng người kia đang cố tình kiếm chuyện thôi.
Nhưng họ không nghĩ kỹ về lý do tại sao Phương Tố và Cố Tư lại có cảm giác khủng hoảng.
Trì Uyên không thể phủ nhận rằng Tùy Mị từng được coi là nửa kia mà anh cho là lý tưởng nhất. Nhưng anh cũng chỉ khá hài lòng với hình ảnh của cô ta chứ chưa thực sự rung động lần nào.
Anh đã không nhận ra cho đến khi nghe những lời này của Tùy Mị. Hóa ra không phải anh cảm thấy Cố Tư đang suy nghĩ quá nhiều, mà là bản thân anh đang suy nghĩ không chu đáo.
Phụ nữ vốn dĩ rất nhạy cảm, nhất là đối với những người cùng giới. Phương Tố và Cố Tư có lẽ đã nhận ra điều gì đó từ rất lâu rồi.
Còn những người đàn ông lại không quá thấu hiểu trong chuyện tình cảm, họ không có đủ nhận thức về việc này, cho nên đã khiến cho người phụ nữ của họ không có cảm giác an toàn.
Trì Uyên phải thừa nhận rằng chính sự sơ suất cẩu thả và không có thái độ rõ ràng của anh đã khiến cho Cố Tư luôn nắm chặt không buông những chuyện liên quan đến Tùy Mị.
Vấn đề nằm ở trên người anh.
Phương Tố mím miệng thở dài, “Được rồi, mẹ biết rồi. Không nói nữa, mẹ cứ có cảm giác như đang bị con dạy dỗ vậy.”
Trì Uyên liền nở nụ cười. Hai người chậm rãi ăn sáng, sau đó Trì Uyên đi đến công ty.
Đến phòng làm việc, anh vừa mở máy tính thì chuông điện thoại lại vang lên.
Trì Uyên cầm điện thoại qua xem. Là Tùy Mị gửi tin nhắn đến, tất nhiên là nói xin lỗi, nói tối hôm qua uống say nên có hơi ăn nói lung tung, bảo anh đừng để ý.
Trì Uyên xem qua một chút rồi xóa tin nhắn.
Không có gì để trả lời, anh chỉ cần giả vờ như không nghe thấy là được rồi.
Anh đặt điện thoại sang một bên và bắt đầu đọc tài liệu, giữa chừng Tử Thư cũng đến đưa tài liệu cho anh vài lần.
Tử Thư cũng nói sơ qua về công việc của ngân hàng tư nhân kia, nhưng đó chỉ là một chút manh mối trong cuộc điều tra nên Trì Uyên chỉ đơn giản nghe qua một chút rồi thôi.
Chờ Tử Thư đi ra ngoài, Tùy Mị lại gọi điện thoại đến.
Lần này là một cuộc gọi trực tiếp chứ không phải là một tin nhắn.
Trì Uyên cũng không thấy cái gì không thoải mái mà trực tiếp trả lời điện thoại.
Nhưng giọng nói của Tùy Mị đầu dây bên kia lại ấp a ấp úng, cô ta hỏi Trì Uyên anh đang làm gì, có bận không.
Trì Uyên ừ một tiếng: “Cô Tùy muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng đi, là có chỗ nào cần chú ý trong đơn đặt hàng sao?”
“Không phải.” Tùy Mị nhanh chóng mở miệng nói, sau đó trầm giọng, “Không phải, không phải chuyện công việc, là chuyện riêng.”
Trì Uyên bật cười, “Chuyện riêng sao? Tôi và cô Tùy hình như không có gì để nói thì phải.”
Anh nói lời này ra, lời lẽ lịch sự, giọng điệu cũng rất tốt nhưng nội dung lại rất hờ hững.
Tùy Mị ở bên kia đột nhiên không nói gì.
Trì Uyên đặt tập tài liệu xuống, dựa lưng vào ghế, giọng đều đều, “Tôi và cô Tùy ngoài công việc ra thì cũng không có vướng bận chuyện cá nhân nào chứ nhỉ.”
Tùy Mị chậm rãi thở ra một hơi, “Trì Uyên, anh có nghe thấy tin nhắn hôm qua em gửi không?”
Phải mất vài giây sau, Trì Uyên mới mở miệng, “Ừ, tôi đã nghe thấy.”
Thêm những lời anh mới nói vừa nãy, Tùy Mị đã hiểu được hết ý của anh.
Cô ta mỉm cười, “Trì Uyên, có phải anh nghĩ em rất buồn cười không?”
Trì Uyên nói câu không, “Tôi không thấy cô như thế nào cả.”
Trong giọng nói của Tùy Mị có chút bất đắc dĩ, “Em làm phiền anh rồi. Em cũng không phải cố ý, hôm qua có uống một chút rượu, cũng có chút không tự chủ được. Nếu có thể thì em thật sự hy vọng anh không bao giờ biết chuyện này.”
Giọng nói cô ta hạ xuống dần, “Anh cứ xem như chưa biết cái gì đi nhé. Em hy vọng điều đó sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác giữa chúng ta.”
Trì Uyên nói câu sẽ không ảnh hưởng đâu, sau đó không nói gì thêm nữa.
Anh thực sự dường như không có gì để nói với cô ta.
Tùy Mị cuối cùng mỉm cười, “Vậy được rồi, em không làm chậm trễ công việc của anh nữa, anh cứ làm tiếp đi nhé.”
Nói xong, Tùy Mị cúp điện thoại luôn.
Trì Uyên chậm rãi đặt điện thoại trên bàn, sau đó tiếp tục đọc tài liệu như cũ, thật sự không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Bên kia, Tùy Mị đặt điện thoại xuống, trên mặt có chút tự giễu.
Kỳ thật cô ta đã nghĩ đến kết quả này rồi.
Trì Uyên và Cố Tư hiện tại đang có quan hệ tốt như vậy, cho dù anh có hiểu được tình cảm của cô ta thì cũng sẽ không có phản ứng gì lớn.
Chẳng qua cô ta chỉ là thật sự không cam lòng cho nên không kiềm chế bản thân mà thôi
Tùy Mị nhéo mi tâm. Đêm qua uống hơi nhiều, hiện tại đầu óc cô ta vẫn còn choáng váng, khó chịu.
Nếu muốn nói bây giờ cái gì còn khó chịu hơn cả đầu óc thì đó chính là tim cô ta, vô cùng đau đớn xót xa.
Một lúc sau Tùy Mị đứng dậy, cầm cốc nước đi ra ngoài.
Chỉ là vừa bước ra khỏi phòng làm việc, cô ta đã thấy ông cụ đi ra từ thang máy.
Ông lớn Tùy đứng ngay tại cửa thang máy để đón ông cụ, giọng nói mang ý cười, “Ba, sao ba lại qua đây vậy ạ?”
Giọng nói của ông cụ trầm thấp hùng hậu, “Ba đến xem Mị Mị một chút, con cứ làm việc của con đi không cần để ý ba.”
Vừa nói xong lời này, ông cụ liền nhìn Tùy Mị. Tùy Mị tất nhiên không thể qua phòng nước nữa, vì vậy vội vàng đi tới, “Ông nội, ông tới rồi ạ.”
Ông cụ cẩn thận nhìn chằm chằm cô ta một lúc, sau đó gật đầu, “Đến gặp cháu một chút.”
Tùy Mị mím môi. Cô ta biết ông cụ rất quan tâm để bụng chuyện của mình, liền ừm một tiếng, “Cháu đã nói rõ ràng với Trì Uyên rồi.”