Cố Tư cũng không hỏi tiếp nữa.
Cô lật người, lấy điện thoại ra, xem tin tức một lúc.
Bên này, Trì Uyên liền rời giường.
Dù cho Cố Tư đã thức dậy, anh cũng làm tiếng động nhỏ hết mức có thể, anh đi phòng tắm rửa mặt.
Lúc ra khỏi phòng tắm, anh vừa thay quần áo vừa nói, “Một lát nữa bác sĩ gia đình sẽ tới, chắc là sẽ kiểm tra đơn giản cho em một chút.”
Cố Tư ừ một tiếng, “Em biết rồi.”
Trả lời xong cô liền nói, “Những người trong thôn bọn em bây giờ vẫn ổn chứ?”
Trì Uyên gật đầu, “Rất tốt, hôm trước lại có thêm hai người tới đây, tất cả đều đã được sắp xếp làm việc bình thường.”
Cũng may công ty tương đối lớn, nhu cầu về các vị trí trong kho hàng nhiều nên thật sự có thể sắp xếp được cho những người tới.
Trì Uyên nghĩ tới điều gì đó liền bật cười, “Những người kia còn nói muốn gặp em một lần kìa, nói là muốn cảm ơn em.”
Cố Tư suy nghĩ một chút, lại quay sang đối mặt với Trì Uyên, “Cũng được đấy. Em cũng muốn gặp bọn họ một chút, từ sau khi bọn họ tới đây, chúng ta còn chưa gặp lại họ lần nào.”
Động tác cài cúc áo của Trì Uyên dừng lại, “Cũng được. Vậy chờ mấy ngày nữa đi, chờ đến ngày nghỉ anh và em cùng nhau đi qua.”
Cố Tư nói được.
Trì Uyên sửa soạn thỏa đáng, đi tới hôn Cố Tư một cái, sau đó nói một câu, “Ở nhà ngoan chút nha.”
Lúc này anh mới rời đi.
Cố Tư chậm rãi ngồi dậy, nhìn ra cửa một lúc lâu sau mới mỉm cười.
Trì Uyên thực sự ngày càng trở nên dịu dàng hơn.
Dịu dàng đến mức đôi khi khiến cô cảm thấy không biết làm thế nào.
Cô đứng dậy, đi rửa mặt đơn giản một chút, sau đó tiếp tục quay lại giường.
Cô sờ bụng. Thật ra bụng cô vẫn chưa to rõ ràng, nhưng Cố Tư luôn luôn cảm thấy bụng của mình không giống như trước.
Thai nghén con cái thật sự là một quá trình tuyệt vời.
Cố Tư hơi chán, cô cũng không đói lắm.
Cô cầm điện thoại tiếp tục đọc tin tức một lúc, sau đó nghĩ tới việc gửi một tin nhắn cho Chương Tự Chi.
Chủ yếu là nghĩ tới việc Ninh Tôn sắp trở lại, cô đang suy nghĩ có nên tổ chức tiệc chào mừng hay gì đó tương tự hay không để cho không khí vui mừng một chút.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu mới có người nghe, cô lờ mờ nghe thấy Chương Tự Chi ở bên kia nhắc tới hai câu đồ đàn bà thối.
Cố Tư liền cười lên, “Có chuyện gì vậy, ai chọc giận anh à?”
Chương Tự Chi a một chút, lúc này mới nói với điện thoại, “Không có việc gì, bên chỗ tôi không có việc gì.”
Cố Tư tạm thời đặt chuyện của Ninh Tôn sang một bên, mỉm cười nói với Chương Tự Chi, “Có chuyện gì vậy, tôi luôn có cảm giác anh vô cùng đáng ngờ.”
Chương Tự Chi nói câu, “Tôi bây giờ đang ở đây…”
Cuối cùng lại không biết anh ta nghĩ đến cái gì mà lại ngừng lại, “Không có việc gì, được rồi, không nói nữa.”
Cố Tư có chút bất đắc dĩ, “Lão Chương, tôi cảm thấy anh gần đây thật rất không bình thường. Trước kia anh là người sảng khoái thẳng thắn biết bao nhiêu, nhưng anh xem thử một chút anh bây giờ kìa, ấp a ấp úng, nói cũng nói không lưu loát thành câu.”
Chương Tự Chi dường như bị sững sờ, “Có sao? Tôi không thấy mình có thay đổi gì cả mà.”
Cố Tư chậc chậc hai lần, “Trước đây anh không phải như vậy, trước đây anh rất mạnh mẽ và kiên quyết.”
Chương Tự Chi ở bên kia liền dừng lại.
Phải một lúc sau, anh ta mới nói, “Cô nói rất đúng. Tôi nghĩ lại một chút, gần đây tôi có chút làm việc bực bội không thuận lợi. Trước đây tôi không phải như thế này. Không được rồi, tôi phải lấy lại tư thế lúc trước ra, nếu không tôi cũng không phải là cậu chủ nhỏ nhà họ Chương nữa.”
Anh ta cũng không cho Cố Tư cơ hội để nói mà nói thẳng, “Tôi biết phải làm gì rồi. Cố Tiểu Tư, bây giờ tôi tạm không nói với cô, tôi có chút việc đi trước bận chút đã.”
Cố Tư ấy một tiếng, chuyện của Ninh Tôn, cô còn chưa kịp nói đâu.
Chương Tự Chi cơ bản không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp liền cúp điện thoại.
Cố Tư bóp chặt điện thoại, lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Chương này chẳng lẽ bị cái gì kích thích à.
Sao bỗng trở nên lải nha lải nhải như vậy chứ?
Cố Tư suy nghĩ chút rồi gọi điện thoại cho Mạnh Sướng.
Mạnh Sướng ở bên kia vừa vặn bận xong một trận, cô ấy nghe điện thoại, giọng nói khá thoải mái, “Chị Tiểu Tư.”
Cố Tư a một chút, “Đang ở cùng Tiểu Lâm nhà em à?”
Mạnh Sướng cười khúc khích, “Đúng vậy. Mấy ngày nay buôn bán rất tốt, hai chúng em đều sắp lo không xuể đây.”
Cố Tư nói câu vậy khá tốt, sau đó cô nghĩ chút liền hỏi một chút Chương Tự Chi gần đây có hay qua bên đó không.
Nhắc chuyện này, Mạnh Sướng đề cập đến một viẹc, “Hôm trước em với mẹ em đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ định kỳ thì trông thấy cậu chủ nhỏ nhà họ Chương đấy.”
Cố Tư sững sờ, “Thấy lão Chương ở bệnh viện hả?”
Mạnh Sướng ừ một chút, “Đúng vậy. Chẳng qua em thấy anh ta cái bộ dạng kia hình như không phải đi khám gì. Hơn nữa, cậu chủ nhỏ nhà họ Chương mà đi khám thì chắc chắn là có cửa sau để đi chứ làm gì đến mức phải chen lấn xếp hàng như chúng ta chứ.”
Cố Tư nghĩ chút liền gật đầu, “Chị thật sự vẫn chưa biết gì. Chẳng lẽ lão Chương mắc phải cái bệnh gì bí mật khó nói, không tiện nói với người khác nên tự mình đi khám bệnh?”
Chuyện này đúng là có chút không tiện hỏi lắm.
Mạnh Sướng dừng lại một chút, liền nói với Cố Tư ngày kết hôn của cô ấy và Tiểu Lâm đã được quyết định.
Trong thời gian này, họ đang đi chụp ảnh cưới, sau đó đặt khách sạn và những thứ tương tự để chuẩn bị cho lễ cưới.
Thiệp mời vẫn còn chưa hoàn thành, đợi làm xong sẽ gửi thiệp cho Cố Tư và Trì Uyên.
Cố Tư nhanh chóng nói lời chúc mừng.
Tiểu Lâm có lẽ là không ở bên cạnh Mạnh Sướng. Mạnh Sướng thở dài, “Bây giờ em cứ có cảm giác em đang bị người khác đẩy đi về phía trước. Em cũng không biết em muốn cái gì, dù sao thì cứ như vậy đã.”
Lời nói này, quả thực là rất bất đắc dĩ.
Cố Tư nghĩ rồi nói, “Thật ra thì sẽ có một khoảng thời gian khủng hoảng trước hôn nhân, có lẽ qua thì ổn thôi. Sự kiện lớn thay đổi cuộc đời, một số người tất nhiên sẽ bị mất phương hướng một chút.”
Mạnh Sướng cười cười, “Có lẽ là vậy.”
Bên kia khách lại tới, Mạnh Sướng phải đi làm việc, vốn dĩ buổi sáng chính là thời điểm có lượng khách lớn nhất.
Cố Tư cũng không trì hoãn cô ấy, nói nhanh mấy câu rồi cúp điện thoại.
Sau đó cô đứng dậy dọn dẹp một chút rồi đi xuống lầu.
Trì Uyên đã ăn xong và rời đi, bà cụ và Phương Tố ở dưới lầu.
Cố Tư vừa xuống Phương Tố đã nhìn thấy cô. Phương Tố đi qua, “Lúc nãy tôi còn muốn đi lên gọi cô đấy. A Uyên nói cô dậy rồi, nếu đói sẽ tự đi xuống.”
Cố Tư gật đầu, “Vừa nãy không đói lắm, lại hơi lười, không muốn động đậy.”
Phương Tố nhìn bụng Cố Tư một chút, “Tập thể dục thích hợp vẫn là rất cần thiết, tôi lúc đó…”
Bà ta đột ngột dừng lại, cảm thấy mấy lời này có vẻ không thích hợp để nói ở đây.
Lúc trước bà cụ đã kiên quyết bảo bà ta và Trì Chúc ly hôn, mặc dù lần đó bà cụ cũng có ý khuyên lui Cổ Nhan.
Nhưng bà ta vẫn như trước không thể hiểu được ý của bà cụ, nên nói ra điều này chỉ khiến mọi người xấu hổ.
Bà cụ đang ở ngoài cửa, bà cụ cũng nghe thấy Phương Tố nói. Bà cụ chỉ nhìn bà ta một chút chứ không tiếp lời.
Cố Tư đi phòng ăn ăn cơm, Phương Tố nghĩ chút cũng đi theo vào.
Bà ta nói hôm nay bà ta muốn về nhà họ Phương một chuyến. Nhà họ Phương bên kia biết bà ta đã về nhà tổ nhà họ Trì bên này nên gọi điện thoại tới hỏi bà ta đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện này không tiện giải thích qua điện thoại, tốt nhất vẫn là gặp mặt trực tiếp rồi nói thì hơn.
Bà cụ Phương có lẽ cảm thấy bà ta vô duyên vô cớ về đây ở như vậy là không phải chuyện tốt lành gì.
Nghe giọng điệu của bà cụ dường như có chút không quá đồng ý.
Phương Tố trước đây không nghĩ tới nhiều như vậy, hiện tại ngẫm lại một chút thì thấy dường như cũng đúng là không tốt cho lắm.
Mối quan hệ hiện tại giữa bà ta và Trì Chúc có chút phức tạp, bà ta cứ như vậy mà qua ở, người ngoài nhìn vào sẽ dễ dàng suy nghĩ nhiều.