Trì Uyên thấy vậy thì liền ngăn ông ta lại, “Ông cách xa vợ tôi một chút.”
Ông ta nhìn anh, có chút không vui, nhưng ông ta chỉ nhìn chằm chằm Trì Uyên rất lâu, rồi cười nói, “Con rể, ba với Tư Tư có chút hiểu lầm, nên chúng ta cứ vào nhà rồi từ từ nói, đều là người một nhà, không nên xa cách như vậy.”
Ngay lập tức, có một ông cụ mở miệng nói, “Vào nhà làm gì? Cậu có tư cách gì mà vào đó, căn nhà này đều là do người trong thôn hỗ trợ xây dựng, còn nhớ năm ấy trời nổi bão khiến một mặt tường của căn nhà này bị sụp, cha ruột cùng với con gái của cậu xém chút nữa là bị đè chết, lúc đó cậu đang ở nơi xó xỉnh nào? Bây giờ cậu quay lại đây thì cũng không có tư cách bước vào.”
Cố Vạn Lí không dám nổi giận với Trì Uyên, nhưng đến cả người ngoài cũng nói này nói nọ ông ta, khiến ông ta có chút tức giận.
Ông ta nói, “Đây là chuyện trong nhà chúng tôi, mấy người thì biết cái gì, còn có, mấy người lấy tư cách gì mà xen vào?”
Cố Vạn Lí vừa dứt lời, rất nhiều người đều bắt đầu mắng, “Căn nhà này là do chúng tôi giúp đỡ sửa sang lại, làm sao mà không lại không có tư cách? Chúng tôi sửa cho ba của cậu cùng với Cố Tư, chứ không phải là sửa cho cái đồ lòng lang dạ sói như cậu.”
Bị quá nhiều người mắng chửi, nên ông ta cũng không biết phải phản bác lại ai.
Cố Tư quả thật là không muốn nhìn thấy Cố Vạn Lí, “Nếu như ông đến đây để xem tôi thì bây giờ cũng đã nhìn thấy rồi, thật sự rất cảm ơn mọi người trong thôn đã giúp đỡ, cuộc sống của tôi hiện tại rất tốt, ông có thể đi rồi.”
Sắc mặt của ông ta không quá tốt, ông ta phải đi thật xa mới đến được đây, tất nhiên không thể tới nhìn một cái rồi liền rời đi được.
Cố Vạn Lí nhìn chằm chằm Cố Tư một hồi, hốc mắt đã đỏ ửng lên, “Tư Tư, có phải con không muốn tha thứ cho ba không?”
Cô lập tức gật đầu, “Đúng vậy, tôi không muốn tha thứ cho ông.”
Câu trả lời không cần phải suy nghĩ của Cố Tư khiến cho ông ta không biết phải nói gì.
Cô không muốn dây dưa, liền phất phất tay, “Ông đi mau đi, tôi không muốn thấy ông.”
Nói xong, cô liền lướt ngang qua người Cố Vạn Lí, rồi đi vào trong nhà.
Ông ta than ôi một tiếng, cũng muốn đi vào.
Trì Uyên nhanh chân ngăn ông ta lại, “Ông trở về đi, chúng tôi không có chào đón ông.”
Cố Vạn Lí nhìn anh, chân mày nhíu lại, nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì.
Sau đó, ông ta còn cố gắng nói với Cố Tư, “Tư Tư, ba đi nhiều năm như vậy nên rất nhớ con, con đừng tức giận nữa, năm đó ba cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.”
Những người bên cạnh lập túc xùy một cái, bọn họ chen nhau nói, “Đúng là không phải con người, đã dám làm ra chuyện như vậy, nếu như năm đó hai vợ chồng các người không trốn đi thì lão già kia cũng không chết sớm như vậy, những năm đó ông lão đúng là không được hưởng một chút hạnh phúc nào.”
“Cũng không hẳn như vậy, ông cụ Cố đã phải tự mình chống chọi rất nhiều năm, đúng là quá đau lòng, một ông lão cùng với một cô cháu gái vào ngày mưa thì phải trốn trong nhà, thôi thôi không nói nữa, trong lòng tôi cảm thấy hơi buồn rồi.”
Những người trong thôn cũng đang chỉ trích Cố Vạn Lí, ông ta mím môi, qua nửa ngày thì ông ta mới xoay người đi ra khỏi sân.
Trì Uyên cảm ơn những người đã nói giúp Cố Tư, sau đó vội vàng đi vào trong nhà.
Cố Tư đang ngồi trên giường của mình, nhìn qua không giống như là đang không vui, cũng không thấy được sự khổ sở trên mặt.
Anh đi qua, đứng ở trước mặt cô, “Ông ta đi rồi, không sao đâu.”
Cô cười nhạt một cái, “Không sao? Anh có tin hay không, ông ta chắc chắn là sẽ còn tìm đến.”
Trì Uyên không lên tiếng, bởi vì anh cũng cảm thấy như vậy.
Cố Tư hít sâu một hơi, “Mẹ của em lúc trước cũng gọi điện cho em, những lời hai người đó nói giống nhau như đúc, em cảm thấy, hai người họ chắc chắn đã bàn bạc với nhau rồi.”
Hai vợ chồng vốn là đã ly dị rồi, nhưng lại có thể thống nhất với nhau như vậy, rốt cuộc là làm sao?
Điều này chứng tỏ là hai người họ cùng có chung một mục đích.
Giống như là cô và Trì Uyên đã thống nhất cách đối xử với người bên ngoài vậy.
Nhưng mục đích của hai người này là gì, sao phải làm như vậy? Chắc hẳn cũng là vì lợi ích của bản thân thôi.
Nếu như người bình thường muốn làm hòa với con gái, thì cũng sẽ không cần rắc rối như vậy.
Cho nên Cố Tư liền nói, “Bọn họ chắc là vì tiền mà tới.”
Mặc dù bây giờ cũng không chắc chắn lắm nhưng mà hai người kia, hẳn là đã biết thân phận của Trì Uyên.
Nhưng Cố Tư thật sự không hiểu, vậy tại sao hai vợ chồng họ lại không biết tin tức cô và anh đã ly dị được.
Tuy nhiên, việc đã ly hôn cũng không thể nào cản trở được ý định trục lợi của họ.
Cô đã từng làm dâu nhà giàu, tuy đã ly dị, nhưng không thể lại không có tiền được.
Trì Uyên cũng nghĩ tới cái này, anh thở dài, “Cùng anh trở về đi, đến khi trở về thì anh sẽ cho người giải quyết chuyện này.”
Cố Tư hơi nhức đầu, vốn định ở đây một khoảng thời gian, nhưng bây giờ ông ta đã tìm tới đây, khiến cho chuỗi ngày yên bình của cô coi như là kết thúc.
Anh nhìn cô một chút, “Anh không thể ở đây quá lâu được, nhưng em ở đây một mình thì anh cũng không yên tâm, nếu như cho người tới chăm sóc em thì chắc cũng không được chu đáo, hơn nữa Cố Tư, anh không biết là ba của em có tới nữa hay không..”
“Ông ta không phải là ba của em.” Cô vội vàng mở miệng, giọng không quá vui vẻ.
“Được, được, được, anh nói lại một chút, nếu như Cố Vạn Lí tới nữa, sau đó xảy ra tranh chấp với em, anh cũng không quá chắc ông ta sẽ không làm ra việc gì kích động, nhìn hành động ngày hôm nay của ông ta thì không giống một người có lý trí.”
Còn Cố Tư thì lại không nhớ gì hết, một chút ấn tượng về Cố Vạn Lí cũng không có.
Nhưng mà hôm nay có nhiều người chỉ trích ông ta như vậy, mà ông ta còn dám cãi lại, thì chắc hẳn sẽ không phải là một người tốt lành gì.
Hôm nay cô thấy được khi bị mọi người chửi mắng thì ông ta có hơi tức giận, sắc mặt rất dữ tợn, nếu như tình huống này không phải là bất lợi với ông ta thì có thể ông ta sẽ động tay chân, không cho phép chuyện này xảy ra.
Cố Tư chậm rãi thở dài, hai người bọn họ đã nhiều năm không gặp, cũng không có tình cảm gì, nếu như nói là người đàn ông kia động thủ với cô thì cũng không phải là không thể.
Thế nên, cô liền có hơi do dự.
Trì Uyên lại đứng trước mặt cô, “Vậy nên anh rất không yên tâm khi em ở đây, Cố Tư, em trở về với anh đi, lần này trở về thì chúng ta có thể giúp người trong thôn giải quyết vấn đề công việc, nếu như ai đồng ý thì có thể cùng đi, sau khi về đến nơi thì em không cần lo lắng, cứ để ai giải quyết.”
Cô hé môi nhìn anh.
Anh lập tức nắm lấy tay của Cố Tư, “Hôm nay anh thấy sự việc này, thì chắc chắn mai sau cũng sẽ còn diễn ra, em cũng không thể ở bên này mãi, còn người trong thôn thì cũng không thể lúc nào cũng chú ý đến em được, Cố Vạn Lí chắc chắn là sẽ không từ bỏ, điều này sẽ khiến cho em khó chịu.”
Cô cũng biết điều này, dù có thế nào thì ông ta cũng là cha trên phương diện pháp luật của cô, nên người trong thôn cũng không thể giúp cô quá nhiều được.
Trong bụng cô bây giờ cũng có đứa nhỏ, tất nhiên là không thể cứng rắn với Cố Vạn Lí được.
Cho nên Cố Tư chỉ do dự một chút, sau đó liền đồng ý, “Được rồi, vậy chúng ta trở về thôi.”
Trì Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm một cái, thật ra thì lúc anh tới đây, cũng không chắc là sẽ thuyết phục được quay về.
Nếu như cô còn muốn ở đây thì anh cũng chỉ có thể đi về trước.
Công ty vẫn còn rất nhiều chuyện cần xử lý, nên anh không thể ở đây chăm sóc Cố Tư mãi được.
Nhưng hiện tại Cố Vạn Lí đến, thật ra thì cũng coi như là đã giúp anh một chút.
Trì Uyên để cô nghỉ ngơi trước, sau đó liền đi ra ngoài.
Cố Tư cũng không hỏi anh muốn làm gì, trực tiếp nằm lên giường.
Bụng của cô có hơi khó chịu, nên cô liền hít sâu một hơi, để cho tim mình đập chậm lại một chút.
Đứa bé trong bụng của cô đã cùng cô leo núi vượt sông, đúng thật là không dễ dàng, là do cô quá vô trách nhiệm.
Cô nằm được một lúc, rồi liền chìm vào giấc ngủ, Trì Uyên đi bao lâu rồi trở về khi nào thì cô cũng không biết.
Đến khi tỉnh lại, Trì Uyên đang dọn dẹp trong nhà.
Anh không đem theo cái gì, đoán rằng mình sẽ không trở lại một thời gian nên liền quét dọn lại, sắp xếp đồ đạc ngay ngắn.
Cố Tư đi về phía anh, nhìn một cái, “Anh chuẩn bị xong rồi sao?”
Trì Uyên cúi đầu nhìn cô, liền cười, “Anh làm xong rồi, chuyện sửa đường trong thôn cũng đã nói xong, sau đó cũng quyết định những người đi cùng chúng ta, Tử Trụ cũng đi, những người đó cũng do ông ấy sắp xếp, lát nữa ông ấy sẽ đưa danh sách nhân viên cho anh, để cho ông đặt vé xe.”
Nhiều người đi như vậy, cũng mang rất nhiều hành lý theo, thế nên tất nhiên là phải ngồi xe lửa.
Cố Tư thở phào nhẹ nhõm, trạng thái của cô bây giờ, ngồi xe lửa là hợp lý nhất.