Cố Tư và Phương Tố đã gọi người tới tiếp tục chơi mạt chược.
Chỉ là họ không chơi tiền, chỉ thắng bài poker.
Dù chơi như thế thì thắng chả được gì nhưng bốn người vẫn chơi vô cùng vui vẻ.
Chương Tự Chi vốn dĩ sầm mặt vào phòng, ai ngờ vừa thấy bốn người bên cạnh bàn mạt chược cười hì hì, trong lòng tức giận không biết vì cái gì mà vơi đi hơn nửa.
Cố Tư liếc anh ta một cái, “Có chuyện gì vậy? Mới đi ra ngoài một chuyến sao lại trở nên tức giận thế này mà về? Cậu chủ nhỏ nhà họ Chương của chúng ta còn có thể nếm mùi thất bại ở bên ngoài à, đúng thật là làm cho người ta không thể tin được mà.”
Chương Tự Chi hừ một tiếng, đến ngồi cạnh Cố Tư, “Chỉ là gặp phải người không biết thức thời, cụ thể cũng không có cái gì.”
Cố Tư bốc bài đánh bài cũng không hỏi tiếp cái gì.
Chương Tự Chi ngồi một hồi, rõ ràng là không thể ngồi yên. Anh ta ngồi bắt chéo hai chân rồi lại liên tục đổi chân qua lại, cũng không thèm nhìn ván bài.
Cố Tư giữa chừng hỏi một câu đánh gió Đông(*) không.
(*) gió Đông: Để chơi Mạt chược phải có từ 4 đến 6 người. Nếu có 6 người thì 4 người chơi, 2 người ngồi ngoài dự bị nhận gió Trung và gió Phát, hết gió Đông, 2 người này vô và 2 người cửa Đông và cửa Tây ra, còn nếu 5 người thì người thứ 5 gió Trung sẽ thế người gió Đông khi hết vòng gió.
Nói tóm lại câu này nghĩa là Cố Tư hỏi Chương Tự Chi có vào thay người để đánh mạt chược với họ không.
Chương Tự Chi a một tiếng, cũng không biết Cố Tư đang hỏi cái gì.
Cố Tư liền cười, “Anh đây là sao vậy? Cái này cũng không phải là dáng vẻ mà cậu chủ nhỏ nhà họ Chương của chúng ta nên có.”
Chương Tự Chi cười có lệ mấy tiếng, nói hai lần không có việc gì, sau đó đứng lên, “Bí quá đi, không thoải mái, tôi đi ra bên ngoài hít thở không khí một chút.”
Cố Tư liếc một chút cái cửa sổ đang mở trong phòng.
Phòng này không ai hút thuốc, không khí cũng rất tốt đâu cần ra ngoài hít thở không khí đâu chứ.
Chẳng qua Cố Tư vẫn cười, “Ừm, đi đi. Thu xếp cho tốt chuyện làm anh bực bội luôn đi.”
Chương Tự Chi thở một hơi thật dài rồi bước ra khỏi phòng.
Phương Tố cúi đầu nhìn bài, “Chắc chắn không đúng.”
Cố Tư a một tiếng, “Nói bài tôi đánh à?”
“Không phải.” Phương Tố cười, “Nói người vừa rồi đi ra ngoài.”
Cố Tư a một tiếng, “Lão Chương à? Đúng là rất đáng nghi. Không có việc gì, tôi thấy anh ta như vậy chắc là không lâu nữa thì không cần chũng ta hỏi anh ấy cũng sẽ tự nói cho chúng ta biết thôi.”
Chương Tự Chi ra ngoài hút một điếu thuốc, ván mạt chược trong phòng cũng kết thúc.
Hai người phục vụ từ trong đó bước ra và chào hỏi với Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi bình thường sẽ đáp một tiếng, hôm nay thì anh ta lại giống như là không nghe thấy.
Cố Tư đi tới, đứng ở cửa phòng, khoanh tay tựa ở trên khung cửa, nhìn Chương Tự Chi, “Vào đi, có chuyện gì muốn nói với chúng tôi không?”
Chương Tự Chi cười xùy một tiếng, “Không có gì muốn nói, tôi có thể muốn nói cái gì chứ.”
Nói như vậy nhưng anh ta vẫn quay người đi vào phòng.
Phương Tố đi đến bên cửa sổ và đứng, bà ta không nhìn Chương Tự Chi.
Mặc dù ngoài miệng nói không có gì để nói, nhưng lúc vào phòng Chương Tự Chi vẫn lẩm bà lẩm bẩm, “Mấy con chó không có mắt này, chờ tôi có rảnh, cô cứ xem đi, tôi chắc chắn sẽ tiễn bọn chó đó về Tây Thiên.”
Cố Tư bật cười, “Nếu là chuyện tốt thì nên làm đến cùng đấy à?”
Cô đi tới ngồi xuống ghế và nói: “Lần này anh ra ngoài cũng lâu đấy.”
Chương Tự Chi ngồi xuống bên cạnh, dựa vào trên bàn mạt chược, “Đúng là kéo dài thời gian khá lâu, chẳng qua cụ thể cũng không có làm cái gì.”
Anh ta cũng chỉ xử lý hai người không hiểu chuyện, chỉ là xử lý xong rồi anh ta vẫn còn tức giận.
Cố Tư không nói lời nào, cô chờ một chút. Quả nhiên vài giây sau cô nghe thấy Chương Tự Chi nói tiếp, “Chẳng qua là đụng phải mấy cái thứ không biết chết sống là gì. Chúng dám gây sự với người của tôi, tôi đi qua dạy cho bọn chúng một bài học mà thôi.”
Cố Tư nhướng mày, “Vẫn còn có người dám gây sự với người của anh à? Đúng là làm cho người ta bất ngờ mà.”
Chương Tự Chi nhìn Cố Tư một chút. Vẻ mặt này của anh ta ít nhiều có chút không được tự nhiên.
Anh ta chẹp miệng, vài giây sau còn nói, “Thật ra thì đúng là bọn họ không dám gây sự với người của tôi. Chỉ là xảy ra chút việc, người của tôi đi tìm bọn họ hỏi một chút. Ai ngờ mấy người này lại tỏ thái độ, cô nói xem sao tôi có thể chịu nổi được cơ chứ?”
Cố Tư cười, nắm ngay lấy trọng điểm trong câu nói, “Xảy ra chuyện gì mà cần người của anh ra mặt vậy?”
Chương Tự Chi lập tức liền ngừng lại.
Cố Tư nhìn anh ta chằm chằm, giống như cười mà không phải cười.
Chương Tự Chi chần chờ một chút rồi mới nói, “Người của tôi chẳng qua là xem không nổi ấy mà, có một số việc ấy, chỉ là giúp đỡ họ giải quyết một chút vậy thôi.”
Anh ta nói mơ mơ hồ hồ, còn có chút vò đầu bứt tai.
Cố Tư liền bật cười luôn, “Được rồi, được rồi. Anh nói vậy tôi cũng không hiểu nổi, tôi cũng không hỏi nữa. Chờ anh nghĩ cho kỹ nên nói như thế nào rồi nói tiếp cho tôi biết.”
Cô dừng một chút rồi nói, “Hôm nay chúng tôi có đồng ý với lời mời dùng bữa cùng nhau của Tùy Mị, lát nữa Trì Uyên sẽ đến đón chúng tôi.”
Chương Tự Chi có chút ngạc nhiên, “Tùy Mị à? Cô ta hẹn các cô ăn cơm làm gì?”
Đúng vậy. Chương Tự Chi còn không biết mâu thuẫn giữa Cố Tư và Tùy Mị.
Cố Tư cũng không muốn nói lắm. Chuyện ở bệnh viện cũng là do cô khiêu khích cô ta trước. Tranh cãi giữa những người phụ nữ, nói thật, cô có nói ra cũng không có ý nghĩa gì.
Cô a một tiếng, “Có lẽ là muốn tạo sự tồn tại trước mặt chúng tôi cũng nên. Cũng không có gì to tát, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm thôi.”
Chương Tự Chi bĩu môi, “Cô cẩn thận một chút. Người phụ nữ kia ấy à, nói không chừng thêm thuốc trong thức ăn của mấy người đấy. Cô nhớ đề phòng cô ta.”
Cố Tư cười ra tới, cũng đi theo nói đùa, “Vậy tôi có nên mang theo châm bạc đi qua thử độc không nhỉ?”
Chương Tự Chi trừng mắt, “Tôi đang nói rất nghiêm túc đấy, cô đừng có mà xem nhẹ.”
Cố Tư gật đầu, “Được, được, được. Tôi biết rồi.”
Họ ở chỗ này trò chuyện với nhau cũng kha khá thì Trì Uyên gọi điện tới, Cố Tư và Phương Tố đi xuống.
Quan hệ giữa Chương Tự Chi và Phương Tố tốt hơn trước rất nhiều. Anh ta đứng ở cửa nói với Phương Tố, “Dì này, bà có rảnh nhớ ghé qua đây chơi. Nhớ đi qua rèn luyện một chút trình độ chơi bài của tôi nha bà dì.”
Phương Tố ừ một tiếng, bà ta lên xe rồi nói chuyện với anh ta qua cửa sổ xe, “Tôi mà đến thêm mấy lần thì Club này của cậu sẽ bị tôi cho thua sạch mất.”
Trì Uyên ngồi ở trong xe, cười ra tiếng, “Có vẻ chơi ở chỗ này cũng vui đấy nhỉ.”
Cố Tư vẫy tay với Chương Tự Chi, sau đó vỗ Trì Uyên một cái, “Lái xe.”
Nói xong, cô mới trả lời câu nói của Trì Uyên hồi nãy, “Đúng là chơi rất vui. Chẳng qua Lão Chương hôm nay hơi đáng nghi. Anh ấy mà không mang theo sợi dây chuyền vàng lớn kia, em thật sự sẽ nghĩ hôm nay anh ấy ra ngoài là vì một người phụ nữ nào đó.”
Chỉ là thẩm mỹ này của Chương Tự Chi ấy à, chỉ cần là phụ nữ chắc là đều không thích nổi.
Trì Uyên bật cười, Phương Tố ở một bên báo lại địa chỉ nhà hàng mà Tùy Mị đã đặt. Trì Uyên ừ một tiếng, “Cô ấy cũng gửi tin nhắn cho con.”
Chính xác mà nói thì cô ta đều gửi tin nhắn thông báo một tiếng cho cả ba người.
Cũng không biết nên nói Tùy Mị bày vẽ lắm chuyện hay nên nói cô ta suy nghĩ chu đáo nữa.
Sau giờ tan sở đường hơi tắc, Trì Uyên, Cố Tư, Phương Tố đến muộn một chút.
Tùy Mị đã đợi sẵn trong phòng riêng.
Phương Tố đẩy cửa đi vào trước, Tùy Mị nhanh chóng đứng lên, “Dì ạ.”
Phương Tố ừ một tiếng, “Đến hơi muộn một chút rồi.”
Tùy Mị lại rất khéo hiểu lòng người, “Giờ này chắc đang tắc đường khá nặng, cái này có thể hiểu được mà.”
Sau đó Trì Uyên và Cố Tư đi vào. Cả hai đều không chào hỏi Tùy Mị, Cố Tư đang nói với Trì Uyên về chuyện của Chương Tự Chi.
Trì Uyên cười, nhỏ giọng nói, “Em cứ yên tâm đi. Qua vài ngày nữa Tự Chi nhất định sẽ nói với em cho xem. Nếu em hoàn toàn không biết cái gì cậu ấy có lẽ sẽ không kể cho em nghe nhưng hôm nay em ở đó coi như cũng biết một chút chuyện rồi, nếu cậu ấy muốn tìm người giãi bày tâm sự chắc chắn sẽ tự tìm đến em thôi.”
Cố Tư nhướng mày, “Có vẻ như anh phân tích anh ấy kỹ càng quá nhỉ.”
Hai người nhỏ giọng cười, tiếng nói chuyện cũng không lớn, giống như đang thì thầm với nhau.
Tùy Mị nhìn hai người bọn họ một chút, tự nói một câu, “Ngồi đi, tôi có gọi vài món trước nhưng không nhiều, mọi người nhìn xem thử có thích hay không.”
Nói xong, cô ta đẩy thực đơn về phía Cố Tư.
Cố Tư nhếch khóe miệng cười, còn nói một tiếng cảm ơn.
Cô lấy thực đơn, Trì Uyên liền dựa vào.
Cố Tư nhướng mắt nhìn Trì Uyên một chút, lấy thực đơn đi thẳng đến chỗ Phương Tố, “Bà Phương, nào, chúng ta nhìn xem thử đi.”
Trì Uyên dừng một chút rồi phì cười.
Giữa mi tâm tất cả đều là bất đắc dĩ và cưng chiều.
Tùy Mị nhìn Trì Uyên, anh thật sự là cười với Cố Tư một lần so với một lần càng dịu dàng.