Cô nói xong liền bật cười, "Em chỉ muốn biết thôi, không có ý gì khác."
Trì Uyên dường như đã suy nghĩ kỹ một chút, chuyện này đã trôi qua một năm, nếu không có ai nhắc tới, anh khó có thể nhớ được cảnh mình đến Tùy Gia từ hôn.
Trì Uyên một lúc sau mới nói: "Anh muốn nói thật với em, anh không thể nói dối em, Tùy Mị, lúc đó anh thật sự không muốn dứt bỏ cuộc hôn nhân này, không bởi vì cái gì khác, lúc đó anh chỉ nghĩ cả hai nhà đều là nhà có tiếng, nếu như anh từ hôn sẽ ảnh hưởng đén em và gia đình em, đặc biệt em là con gái sẽ cảm thấy rất xẩu hổ, đây là điều lúc đó anh đã nghĩ."
Tùy Mị mỉm cười nói: "Thật ra, anh nghĩ như thế cũng đúng. Lúc đó thật sự em không thể giấu mặt đi đâu được. Giống như khi yêu mà bị chia tay vậy,em lúc đó cảm thấy như bị bơ rơi, thực sự xấu hổ."
Những gì cô ấy nói đều nhẹ nhàng như gió, như thể cô ấy không quan tâm chút nào.
Với điều đó, bầu không khí không quá tệ.
Trì Uyên cười, "Cho nên anh luôn cảm thấy có lỗi với em."
Tùy Mị thở dài một hơi, nhưng sau đó đổi chủ đề, "Em thấy quan hệ của anh và Cố tiểu thư khá tốt. Mẹ anh đã nói với em trước đây quan hệ giữa hai người không tốt, còn đang tranh cãi chuyện ly hôn. làm em cảm thấy rất lo lắng. "
Trì Uyên nhướng mày, "Đừng nghe lời mẹ nói bậy bạ, bởi vì mẹ tôi không thích Tiểu Tư, cho nên ngày nào mẹ cũng mong chúng tôi ly hôn, nhưng thật ra quan hệ của chúng tôi vẫn rất tốt."
Tùy Mị bất đắc dĩ cười cười, "Đúng vậy, em cũng nghĩ như vậy."
Trì Uyên quay đầu lại, nhìn cách đó không xa, thở dài một tiếng, "Cố Tư cô ấy, thật ra là mèo giả hổ, thật ra bên trong cũng mềm mại đáng yêu."
Tùy Mị mím miệng không nói nữa.
Vì cô không biết phải nói gì.
Một lúc sau, Trì Uyên nghe thấy giọng Cố Tư ở cầu thang.
Cô ậm ừ, và nhảy chân sáo xuống lầu, trên tay cầm một thứ gì đó.
Trì Cảnh ngồi trên sô pha nói thẳng với Cố Tư ở trên cầu thang xuống, "Em làm gì mà vui thế?"
Cố Tư cười đi xuống, nhanh chóng đi xuống, "Bà nội cho em quà."
Trì Chúc nhìn Cố Tư, nở nụ cười, "Bà con tặng đồ thì chắc chắn là đồ tốt rồi. Bà có rất nhiều đồ tốt."
Cố Tư đi tới, giống như dâng bảo vật, mở hộp nhung ra, lắc chung quanh cho mọi người xem.
Bên trong là một miếng mặt dây chuyền bằng ngọc bích, màu xanh lục bảo, rất trong như pha lê.
Trì Chúc sửng sốt.
Cố Tư thực ra cũng không hiểu mấy thứ này, nhưng bọn họ đều nói ngọc bội là vô giá, là do lão phu nhân tặng, hẳn không phải là một món rẻ tiền.
Trì phu nhân không ở đây nữa, vừa rồi bị xấu hổ trong bàn ăn nên bà đã lên lầu nghỉ ngơi.
Trì Chúc tặc lưỡi, nếu Trì phu nhân nhìn thấy chuyện này, có lẽ sẽ lại nổi điên mất.
Trì Chúc nhìn chằm chằm nó một lúc, mới nói: "Mặt dây chuyền bằng ngọc bích này là khi ông còn trẻ đã tặng cho bà con làm vật đính ước."
Trì phu nhân từ lâu rồi vẫn luôn mong muốn có thứ này.
Nhưng bà cụ coi nó như bảo vật.
Cố Tư nghe vậy thì giật mình, trợn tròn mắt.
Vật này, thật rất có ý nghĩa, bà cụ cho cô có chút không thích hợp.
Ban đầu cô cũng khá vui vẻ, nhưng sau khi nghe Trì Chúc nói, cô đột nhiên cảm thấy thứ này nóng phỏng tay.
Trì Uyên và Tùy Mị cũng nghe thấy động tĩnh bước tới.
Trì Uyên chưa nhìn thấy thứ này, nhìn chằm chằm vào nó, "Hóa ra là quà của ông nội tặng cho bà."
Cố Tư gật đầu, "Em không biết, thứ này quí như vậy."
Cô có chút xấu hổ, "Thôi, để em trả lại cho bà nội, em tưởng chỉ là một khối ngọc bội sợ là tầm thường."
Chú hai ở bên cạnh nói: "Cần gì trả lại? Bất quá sau này sẽ truyền cho con, hiện tại giao cho con, con cứ giữ lại. Không có chuyện gì."
Cố Tư nhìn xuống vật đó, hừ một tiếng rồi nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên nhìn chằm chằm thứ đó mấy giây, rồi nói: "Cất đi, dù sao tương lai nó cũng là của em, bây giờ ở trong tay em. Không có gì sai cả."
Cố Tư nói: "Vậy thì em cất nó đi trước."
Khi về nhà riêng bên kia, cô có thể trả lại đồ cho Trì Uyên sau.
Thứ này không thể coi là một món quà mà giữ lại.
Cố Tư đóng hộp lại, sau đó cẩn thận đóng gói đồ đạc vào trong túi.
Tùy Mị nhìn Cố Tư từ phía sau, trên mặt không có biểu cảm gì.
Mặt dây chuyền bằng ngọc đó, cô đã nghe Trì phu nhân nói.
Trì phu nhân là người khá mồm mép, coi cô như ruột thịt, kể hết chuyện vặt vãnh cho cô nghe.
Trì phu nhân nói rằng bà lão có một mặt dây chuyền bằng ngọc, là do ông lão tặng cho bà khi bà và ông lão còn trẻ.
Lúc nào bà cũng xin trước, bà đã nói với bà cụ mấy lần, nhưng bà cụ không cho.
Bà cho biết, mặt dây chuyền bằng ngọc bích có màu xanh lục tỏa sáng toàn thân, có họa tiết rồng ôm trụ.
Tùy Mị nhớ tới lúc đó còn an ủi Trì phu nhân rằng, vật quý giá như vậy, lão phu nhân phải luôn giữ lấy.
Có lẽ phải cả trăm năm sau nó mới được truyền lại cho thế hệ sau.
Cô nói với Trì phu nhân đừng lo lắng, vật này sớm muộn gì cũng sẽ là của bà.
Trì phu nhân vẫn cười nói, vật đó ở trong tay bà, về già tự mình truyền lại cho cô.
Tùy Mị hồi đó rất vui.
Nhưng, làm sao mà lão phu nhân lại có thể đưa thứ này cho Cố Tư một cách dễ dàng như vậy.
Cho dù muốn truyền lại cũng nên đưa cho Trì phu nhân trước.
Cố Tư cất đồ đi rồi mới thở ra.
Cô tưởng mình có quà, hóa ra là một quả bom.