Vị trí này vừa khéo có thể nhìn thấy tình hình ở tầng dưới.
Cô nhìn thấy Chương Tự Chi xuống lầu gọi điện thoại, không biết bên kia nói chuyện gì làm anh ta bực mình không mà cả người anh ta vô thức đi lại.
Một lúc sau anh ta lên ô tô, anh ta tự lái đi chứ không gọi tài xế lái.
Cố Tư quay trở lại và nhìn Phương Tố, “Lão Chương chắc chắn có chuyện, rất đáng nghi.”
Phương Tố cười và vươn vai một cái, “Mỗi người ai cũng đều sẽ có một số bí mật nhỏ của riêng mình, cái đó rất bình thường.”
Bà ta lủng lẳng đứng lên, “Nơi này nhìn rất tốt, tôi đi xem sân sau một chút.”
Cố Tư không muốn đi xem, cô rất lười, cứ như vậy ngồi đây rồi chờ thôi.
Phương Tố vừa ra khỏi phòng điện thoại liền rung lên.
Tùy Mị đã gửi một tin nhắn, trong đó có số phòng riêng của nhà hàng và thời gian dùng bữa.
Thực ra, mấy thông tin này ngày hôm qua đã bàn bạc xong, không cần phải nhắc lại lần nữa như vậy.
Phương Tố xem tin nhắn, nở nụ cười rồi xóa nó đi.
Tùy Mị thực sự càng ngày càng kém tự tin.
Những thứ mà bà ta thấy thích trên người Tùy Mị lúc trước, bây giờ mới phát hiện ra tất cả đều đang dần biến mất từng chút một.
Phương Tố không trả lời, chỉ cất điện thoại và đi ra sân sau của Club đi dạo.
Mà Cố Tư đang ở trong phòng, cô thả mình trên ghế xem điện thoại.
Không đến mấy giây sau, Tùy Mị cũng đã gửi một tin nhắn cho cô.
Đó cũng là tin nhắn kiểu nhắc nhở thời gian và địa điểm để tối dùng bữa.
Cuối cùng còn nói một câu: Nhất định phải tới nhé.
Cố Tư xí một tiếng, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Tùy Mị khi gửi tin nhắn này.
Không biết tam quan của người phụ nữ này là gì nữa? Rõ ràng cô ta và Trì Uyên cơ bản không thể nào thành một đôi, nhưng cô ta vẫn là bày ra tư thế như kiểu con giáp thứ mười ba sắp thành chính thất vậy.
Thật sự thì cô ta còn không phải là một con giáp thứ mười ba luôn, thậm chí cô ta còn không bằng cả con giáp thứ mười ba.
Giống như Phương Tố, Cố Tư cũng không trả lời tin nhắn, cô chỉ lo xem những tin hot hit trên mạng.
Ở bên kia, Tùy Mị cầm điện thoại đợi một lúc, nhưng Phương Tố và Cố Tư đều phớt lờ cô .
Cô ta thật sự có chút không ngẩng đầu lên được, cảm thấy có chút mất mặt.
Tức giận, cô ta chụp chiếc điện thoại lên trên bàn, nghiến răng nghiến lợi một lúc.
Tùy Mị chờ một lúc rồi cầm ly đi phòng nước. Gần đây tình trạng làm việc của cô ta không được tốt lắm.
Cô ta cũng tự nhận thức được điều này.
Trước đó cô ta đã bị ba nhắc mấy lần, nói tâm trí cô ta không đủ kiên định.
Cô ta đương nhiên cũng thừa nhận chuyện này. Bởi vì Trì Uyên mà trước đây cô ta suy sút tinh thần và bây giờ thì lại làm ảnh hưởng đến công việc.
Thực ra, cô ta cũng không muốn như vậy.
Chỉ có điều cô ta thực sự không thể kiểm soát được bản thân về mặt tình cảm.
Tùy Mị ở trong phòng nước uống ly nước, thả lỏng một chút sau đó mới xoay người đi ra.
Chỉ là mới quay người lại thì từ cánh cửa khép hờ cô ta đã thấy ông cụ Tuỳ tay cầm điện thoại vừa nói chuyện vừa đi ngang qua.
Tùy Mị cố gắng nở nụ cười muốn đi ra ngoài chào hỏi.
Chỉ là mới vừa đứng dậy đi một bước, cô ta liền nghe thấy ông cụ Tùy nói, “Đúng vậy, hôm nay bọn họ hẹn ăn cơm cùng nhau, chỗ ăn là do Mị Mị đặt.”
Tùy Mị dừng một chút, tiếng chào hỏi chưa kịp mở miệng ra nói thì ngay lập tức nuốt vào trong.
Cô ta cau mày, nghĩ ngợi một lúc rồi chỉ bước ra cạnh cửa đứng đó.
Trong hành lang không có ai, tuy rằng ông cụ Tùy đã hạ giọng xuống nhưng Tùy Mị vẫn có thể nghe thấy một chút.
Ông cụ nói Trì Uyên, Cố Tư và Phương Tố đều sẽ đến.
Tùy Mị nghe không được đầu dây bên kia nói cái gì, chỉ thấy ông cụ Tùy ngay sau đó liền cười, nói câu được, sau đó còn nói, “Vậy nhìn biểu hiện của bọn họ như thế nào đã.”
Tùy Mị dựa vào cửa đợi một chút. Ở bên kia, ông cụ Tùy đẩy cửa đi vào phòng làm việc, tất cả thanh âm cũng đều biến mất.
Lúc này Tùy Mị mới chậm rãi bước ra. Chuyện cô ta và Cố Tư, Trì Uyên, Phương Tố hẹn ăn cơm đúng là người trong nhà đều biết.
Nhưng những gì ông cụ Tùy nói vừa rồi rõ ràng là họ muốn làm chuyện gì đó mà giấu diếm cô ta.
Tùy Mị mím môi, đứng ở bên cạnh cửa một hồi, sau đó xoay người nhanh chóng trở lại phòng làm việc.
Cô ta đặt ly xuống, sau đó hai tay chống bàn. Cô ta suy nghĩ một hồi lại đi ra ngoài.
Lần này là đi thẳng đến phòng làm việc của ông cụ Tùy.
Ông cụ đang xem tài liệu, thấy Tùy Mị tới còn hơi kinh ngạc, “Mị Mị, sao vậy?”
Tùy Mị đi tới kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt lộ ra vẻ thản nhiên, “Không có chuyện gì ạ, chỉ là tới gặp ông một chút vậy thôi. Chiều tối hôm nay cháu muốn đi sớm một chút để chọn quà cho mấy người Trì Uyên. Đã là xin lỗi mà, nếu làm bộ làm dáng được thì cũng nên làm cho nó có tâm một chút.”
Ông cụ Tùy sững sờ, sau đó gật đầu nói, “Cũng được. Cháu tự quyết định là được rồi.”
Tùy Mị suy nghĩ một chút rồi nói, “Cháu còn thấy cháu chọn nhà hàng còn chưa đủ sang trọng, còn nghĩ có nên đổi nơi khác hay không nữa đây này. Dù sao vẫn còn thời gian, đổi chỗ cũng không có chuyện gì.”
Ông cụ Tùy nhìn Tùy Mị, “Cái đó không cần đâu. Cháu không cần quá coi trọng bữa cơm này như vậy, thật ra cháu có thể thoải mái hơn một chút.”
Tùy Mị cười, “Cô Cố Tư kia hay thích bắt lỗi, quan hệ giữa cô ta và cháu cũng không được tốt lắm, cháu thật sự không muốn cô ta mở miệng lắm chuyện đâu.”
Cô ta bổ sung thêm một câu, “Ông cũng biết mà. Cố Tư hơi nhằm vào cháu, không khéo đến lúc đó lại muốn chê này chê kia, cháu lại sợ Trì Uyên sẽ bị cô ta ảnh hưởng.”
Ông cụ cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu, “Dù ông cảm thấy không cần lắm nhưng cái này còn tùy vào cháu, cháu thấy tiện là được.”
Ông cụ nhìn Tùy Mị, “Vậy cháu muốn đổi sang nhà hàng nào?”
Tùy Mị mím môi suy nghĩ một lát, “Chỗ nhà hàng đồ Nhật mà chúng ta thường tới ăn vậy. Cháu cảm thấy đi bên đó cũng được, thấy sang trọng hơn một chút.”
Ông cụ Tùy ừ một tiếng, “Cũng được. Cháu thấy tiện là được rồi.”
Tùy Mị cười lên, “Được ạ. Vậy cứ quyết định vậy đi.”
Cô ta lại nói chuyện với ông cụ Tùy vài câu, sau đó nói cô ta đi bận việc.
Từ phòng làm việc của ông cụ Tùy đi ra, cô ta cũng không đóng chặt cửa. Cô ta nghiêng người đứng ngay bên cạnh cửa.
Cứ chờ như thế không mấy giây, ông cụ Tùy quả nhiên gọi điện thoại đi.
Nói là đã thay đổi địa chỉ và báo địa chỉ nhà hàng đồ Nhật, bảo bên kia cẩn thận một chút.
Tùy Mị ngẩng đầu, chậm rãi thở ra một hơi.
Chờ ông cụ Tùy cúp điện thoại, cô ta mới xoay người trở về phòng làm việc của mình.
Trong lòng cô ta còn hỗn loạn hơn trước. Cô ta cau mày ngồi xuống ghế.
Ông cụ Tùy vừa rồi gọi điện thoại cũng không nói gì nhiều, cô ta không có cách nào biết được bọn họ đã sắp xếp chuyện gì ở phía sau.
Nhưng họ làm chuyện này giấu diếm sau lưng cô ta thì có lẽ cũng không phải chuyện gì tốt.
Tùy Mị ngồi như vậy một hồi, đứng dậy cầm lấy túi xách, rời khỏi công ty.
Cô ta cũng không phải đi mua quà cáp gì, cũng không gửi tin nhắn cho Cố Tư, Phương Tố nói thay đổi địa chỉ.
Cô ta chỉ là lái xe đến công ty nhà họ Trì.
Cô ta không đi vào, chỉ đậu xe ở lề đường đối diện công ty, cứ như vậy nhìn cửa lớn của công ty nhà họ Trì.
Lúc này tất cả đều đang đi làm, không có nhiều người ra vào.
Cô ta ở chỗ này nhìn một lúc lâu cũng không thấy người mà cô ta muốn gặp.
Tùy Mị lấy điện thoại ra, sau khi suy nghĩ một hồi vẫn quyết định gọi cho Trì Uyên một cuộc.
Không ngờ chuông reo lúc lâu cũng không có ai nghe máy.
Cô ta không biết có phải Trì Uyên đang bận thật hay không, nhưng cô ta cảm thấy phần lớn nguyên nhân là do anh không muốn nghe điện thoại của cô ta thì phải.
Chính cô ta đều cảm thấy bản thân mình gần đây hơi quấy rầy người khác, làm cho người khác chán ghét.