Phương Tố vẫn có chút ngạc nhiên, ngồi xuống bên cạnh Chương Tự Chi, “ Tự Chi hôm nay không gọi người chơi mạt chược, thực là khiến tôi thấy ngạc nhiên.”
Chương Tự Chi thở dài một hơi, “ Không chơi, hôm nay tâm trạng không tốt, chắc sẽ bị ba nhà giết mất.”
Phương Tố cười, “ Tâm trạng tốt cũng sẽ bị ba nhà giết.”
Chương Tự Chi không nói gì, Phương Tố ngạc nhiên.
Mồm miệng Chương Tự Chi này không thể nào chịu thua được.
Bình thường người khác nói một câu, anh ta lập tức nói hai câu.
Kiểu chế giễu này khi không nói lên lời, thực sự là không nhiều.
Phương Tố trợn mắt nhìn Chương Tự Chi, có chút nghi ngờ, nhưng không hỏi nữa.
Cố Tư cũng biết tâm trạng của Chương Tự Chi không tốt, liền kéo Phương Tố ra hỏi về điều kiện của người đàn ông mà bà ta đang xem mắt là gì.
Phương Tố có chút không thoải mái, “ Cái gì mà xem mắt, không phải xem mắt, chỉ là làm quen một chút, không thể nói là xem mắt được.”
Cố Tư cười, “ Đều là người trưởng thành rồi, loại việc này, thực ra cơ bản không cần nói trắng ra, mọi người đều hiểu, bác cảm thấy không phải là xem mắt, người đàn ông đó có thể nghĩ như vậy, trong trường hợp ông ta nghĩ rằng nếu bác đồng ý đi mua sắm với ông ta, thì có nghĩa là bác đã hài lòng với ông ta, bác phải làm sao? “
Phương Tố thở dài ra một hơi, “ Tối hôm qua tôi đã nói rõ ràng rồi, tôi nói đây là ý của mẹ tôi, không phải ý của tôi, ông ta nói có thể hiểu được, nói là trước mắt tiếp xúc làm bạn thử xem.”
Cố Tư nhếch khóe miệng, lắc đầu, “ Ai ya, người đàn ông này còn hiểu thủ thuật nữa, tôi cảm thấy, bà tiếp xúc với ông ta lâu thì chắc chắn bác không phải là đối thủ của ông ta.”
Phương Tố vẫn thờ ơ, người đàn ông này thoạt nhìn chính là tâm tư rất tinh tế.
So với người khác có phần hơn, thế nên Phương Tố không phải là đối thủ của ông ta.
Phương Tố không để tâm đến điều này lắm, “ Không sao, tôi cũng không muốn tiếp xúc với ông ta quá nhiều, bây giờ có lẽ chỉ cần giải quyết với mẹ tôi một chút là được rồi.”
Sau đó Phương Tố giới thiệu sơ qua một chút về tình trạng của người đàn ông đó.
Người đàn ông đó cũng đã ly hôn, vợ cũ đã dẫn con đi và kết hôn với người nước ngoài, đã định cư ở nước ngoài rồi.
Ông ta một mình ở đây, độc thân đã nhiều năm rồi, sự nghiệp coi như là thành đạt, nhưng so với Trì Chúc chắc chắn là không so được.
Trì Chúc đây là công ty gia đình, người đàn ông kia là từ hai bàn tay trắng mà ra.
So với những người cùng xuất phát điểm, cũng xem như không tệ rồi.
Cố Tư ừ một tiếng, “ Nghe vậy thì vẫn là được đó.”
Phương Tố cười, “ Cái gì mà được với không được, tôi với ông ra không có gì mà được hay không cả.”
Người đàn ông đó dù là người nhẹ nhàng, lịch thiệp nhưng bà luôn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó
Không phải là kiểu người bà ta thích.
Chờ ở bên Chương Tự Chi một lúc, điện thoại của Phương Tố kêu lên.
Chính là người đàn ông đó gọi tới, hỏi là Phương Tố đang ở chỗ nào, ông ta qua đón.
Cố Tư vỗ vào vai Phương Tố một cái, chỉ là chính mình.
Phương Tố ngạc nhiên liền gật gật đầu, sau đó nói với đối phương, ở cùng chỗ với bạn, muốn cùng đi.
Cố Tư nghiêng người lắng nghe, hiển nhiên cảm thấy người đàn ông kia khựng lại, có chút kinh ngạc.
Có điều cũng bắt được nhịp, tiếp theo đó ông ta nói được, nói là lập tức qua đón.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tư nhìn Chương Tự Chi, “ Lão Chương, lát nữa anh đi ngủ một chút đi, buổi tối có phải đã không nghỉ ngơi không, trạng thái của anh không tốt lắm, tôi không làm phiền anh nữa.”
Chương Tự Chi ừ một tiếng, trạng thái của anh ta quả thật không tốt.
Nửa đêm hôm qua anh ta không thế nào ngủ được, sau đó hôm nay mới sáng sớm đã bị người ta đánh, đến hiện giờ, còn chưa kịp hồi phục tinh thần.
Đầu óc anh ta bây giờ còn đang quay cuồng.
Phương Tố trừng mắt nhìn Chương Tự Chi cả nửa ngày, cũng nhận thức được có gì không đúng.
Chương Tự Chi bình thường không phải là trạng thái như vậy.
Đợi ở bên này một lúc, người đàn ông kia đã lái xe đến.
Cố Tư và Phương Tố cùng đi xuống, trước khi đi Cố Tư nhìn Chương Tự Chi, “ Đừng có nghĩ nhiều như vậy, lão Chương, ngủ một giấc đi điều gì cũng sẽ tốt hơn.”
Chương Tự Chi ừ ừ gật đầu, “ Được, tôi biết rồi, hai người đi đi, tôi ở một mình một lúc.”
Cố Tư và Phương Tố đi đến bên xe, cửa kính hạ xuống, Cố Tư thoáng chốc đã có thể nhìn thấy người đàn ông ở bên trong.
Trông cũng ổn, cũng được, hình như chắc phải nhỏ hơn Trì Chúc vài tuổi.
Người đàn ông trung niên, mang theo sự cuốn hút.
Người đàn ông nhìn thấy Cố Tư, hiện rõ sự ngạc nhiên.
Phương Tố nói là bạn của bà, ông ta còn tưởng là một người tầm tuổi của bà cơ, không ngờ rằng là một cô gái ít tuổi như này.
Cố Tư và Phương Tố lên xe, sau đó cô chào hỏi, “ Xin chào.”
Người đàn ông cười, “ Chào, tôi rất ngạc nhiên đó, hai người là bạn bè của nhau.”
Cố Tư với qua rồi ôm lấy cánh tay của Phương Tố, “Bác Phương trong lòng còn rất trẻ, nên bác ấy có thể chơi với tôi.”
Người đàn ông chỉ cười rồi lái xe rời đi.
Cố Tư chờ một lúc, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trì Uyên.
Nói đến tình hình ở bên này ra.
Trì Uyên cũng rất ngạc nhiên, còn trả lời lại, hỏi cô là thật hay giả vờ.
Cố Tư nói mình đang ngồi trên xe của người đàn ông đó, việc như vậy cô sao có thể nói dối được.
Trì Uyên ở bên kia phải qua một lúc lâu mới trả lời lại, nói là biết rồi.
Cố Tư có chút buồn cười, cảm thấy Trì Uyên có lẽ đã hiểu rõ ý của cô rồi.
Đặt điện thoại xuống, Cố Tư quay đầu nhìn Phương Tố.
Thực sự có thể nhìn ra, Phương Tố cũng là có chút không thoải mái.
Đối diện với người đàn ông này, bà ta không có cách nào có thể hoàn toàn thoải mái được.
Người đàn ông lái xe đến cửa hàng nội thất, bên ngoài một dãy cửa hàng bán rèm cửa.
Người đàn ông bước xuống xe cười nói: “Cái này tôi cũng không hiểu lắm, vậy nên muốn nhờ hai người giúp tôi xem thử xem loại màu nào trông đẹp hơn”.
Cố Tư không biết đây có phải là thói quen của đàn ông hay không, nên cô gật đầu, “Được rồi, chúng ta đi xem thử đi, nhưng nhà của ông như thế nào, vẫn cần phù hợp với nhà ông thì mới ổn.”
Người đàn ông vội vàng lấy điện thoại di động ra, trên đó có ảnh nhà của ông ta.
Qua ảnh có thể thấy, điều kiện gia đình ông ta chấp nhận được, trang trí đều là loại khá cao cấp.
Đúng vậy, nếu không bà cụ Phương sẽ không thể ưa thích ông ta.
Mua rèm cửa cũng tương đối đơn giản, Cố Tư và Phương Tố đi lang thang trong cửa hàng và người đàn ông đó cũng đi theo.
Tính cách của người đàn ông này quả thực khá tốt, khi Cố Tư thảo luận với Phương Tố, ông ta cũng đưa ra lời khuyên.
Xem ra ông ta có vẻ là một người biết cách sống.
Sau khi đi vòng quanh và xem xét, thời gian trôi cũng thật nhanh.
Cố Tư nhìn thời gian rồi trốn ra ngoài và gọi cho Trì Uyên.
Chủ yếu là hỏi Trì Uyên buổi trưa có muốn cùng ăn cơm trưa hay không.
Cố Tư gọi là có chủ ý gì, Trì Uyên dĩ nhiên là biết.
Anh ở bên đó cười rồi nói được, còn hỏi vị trí của Cố Tư.
Cố Tư lập tức báo địa chỉ cho anh.
Trì Uyên trước khi cúp điện thoại còn nói, “ Anh với ba cùng đến.”
Cố Tư suýt chút nữa cười thành tiếng, cô ừ, “ Như vậy càng tốt, tốt quá đi.”
Cúp điện thoại, cô quay đầu nhìn Phương Tố và người đàn ông kia.
Hai người đứng ở bên đó chọn rèm cửa, có vẻ như một cặp đôi đi ra ngoài để chọn đồ nội thất
Không biết lát nữa Trì Chúc nhìn thấy khung cảnh như vậy sẽ có biểu tình gì.
Thật háo hức mong đợi điều đó.