Trì Chúc vẫn chưa về, tối nay ông có một bữa tiệc tiếp khách.
Cố Tư ở trong phòng, nằm trên giường nghịch điện thoại.
Trì Uyên bước vào, cởi áo khoác ra, “mẹ anh không ở đây à?”
Cố Tư ừm một tiếng, không nhìn Trì Uyên, “bên nhà họ Phương cảm thấy bà ấy ở lại đây không đúng quy tắc cho lắm, nên gọi về rồi.”
Trì Uyên sửng sốt, anh vẫn chưa nghĩ đến điều này, bây giờ nghĩ kĩ lại thì thấy có vẻ cũng có lý.
Anh gật đầu, “chốc nữa ba anh về, không biết ông ấy sẽ có phản ứng như thế nào.”
Cố Tư nhếch mép, “Em cũng mong rằng ông ấy sẽ có hành động gì đó.”
Trì Uyên thay một bộ trang phục ở nhà, sau đó tiếng chuông từ chiếc điện thoại anh ném tạm trên giường reo lên.
Lúc này Trì Uyên cũng đang ngồi trên giường, với tay cầm điện thoại rồi nhận cuộc gọi. âm thanh hơi nhỏ nên Cố Tư không nghe thấy.
Trì Uyên nghe được hai câu, sau đó lại đứng dậy, “khoan đã, nói từ từ thôi.”
Khi nói xong câu này, anh đã bước ra bên ngoài.
Cố Tư ngây người, quay đầu nhìn Trì Uyên
Không biết là cuộc gọi của ai mà anh ấy phải tránh mặt mình
Cố Tư nhìn ra ngoài cửa một lúc rồi thôi. Bây giờ cô đã không còn chút tò mò nào về hành vi lén la lén lút này của Trì Uyên nữa.
Còn Trì Uyên thì đang đứng ngoài hành lang cau mày
Cấp dưới thuật lại toàn bộ sự việc, Trì Uyên ừ một tiếng, “Chuyện này cậu cứ giải quyết đi, biết phải làm thế nào rồi đúng không.”
Cấp dưới ngừng lại một lúc, có chút bất ngờ, “ngài và vợ không ra mặt sao.”
Trì Uyên cười lạnh, “không cần. cô ta không liên quan gì đến chúng tôi, không cần gặp.”
Người cấp dưới nghĩ đi nghĩ lại rồi nói, “tôi hiểu rồi.”
Trì Uyên nhắc nhở người đó một câu, “đừng ra tay quá mạnh, đuổi được thì cứ cố mà đuổi.”
Người cấp dưới nhận lệnh xong liền cúp máy.
Sắc mặt Trì Uyên có hơi kém
Anh quay lại nhìn cửa phòng ngủ, sau đó xoay người xuống lầu.
Lúc đầu anh tưởng rằng chỉ cần cho Cố Vạn Lí ăn vài quả đắng thì có thể khiến cho người vợ cũ của ông ta ngoan ngoãn một chút. Nào ngờ, từng người bọn họ đều là những kẻ bán mạng vì tiền.
Trì Uyên đứng dưới lầu hút hết một điếu thuốc thì bà cụ gọi vào ăn cơm.
Cố Tư đã tự đi xuống mà không cần ai nhắc nhở.
Hôm nay Trì Chúc có tiệc xã giao, Phương Tố lại về nhà. Trên bàn ăn bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Bà cụ nhìn vị trí của Trì Chúc và Phương Tố, thở dài một hơi, “Một nhà đầy đủ thành viên vẫn vui hơn, thiếu mất hai người giống như thiếu đi rất nhiều thứ vậy.”
Cố Tư cười, “Chờ bác trai qua đó đón bác Phương về đây, trong nhà sẽ đông vui ngay.”
Trì Uyên cúi đầu ăn cơm, cũng phụ họa một câu, “lát nữa ba cháu về, cháu nói chuyện với ba xem ý ông ấy thế nào.”
Bà cụ nhìn Cố Tư rồi dời mắt qua Trì Uyên, chỉ cười mà không nói một lời.
Trì Uyên ăn xong bữa, vừa đặt đũa xuống thì điện thoại đổ chuông.
Anh nhìn một lúc, cầm điện thoại lên và đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Cố Tư vừa mới liếc mắt qua, thấy ID của người gọi đến liền biết được đó là cấp dưới của Trì Uyên.
Cố Tư mím môi, nhìn theo bóng lưng Trì Uyên dần biến mất từ phòng khách, sau đó tặc lưỡi hai cái, “coi kìa, bận suốt cả ngày.”
Bà cụ cầm khăn giấy lên lau miệng, “yên tâm đi, có thể thằng bé bận thật, không có suy nghĩ nào khác đâu.”
Nói xong, bà cụ bổ sung thêm một câu, “với cái tính đấy của a Uyên, có khi chẳng cô gái nào thèm thích nó.”
Cố Tư nhướng mày, bà cụ thật sự không hiểu gì về cháu trai bà. Tuy tính tình Trì Uyên không thu hút được người khác, nhưng lại là người có tiền, mặt mũi cũng được coi là đẹp trai. Nhân sinh quan cùng với ngũ quan, hai thứ này đã đủ để bù cho tính cách khó chịu của anh ta.
Trì Uyên ra khỏi phòng khách rồi mới nhận cuộc gọi.
Người cấp dưới nhỏ giọng nói, “Thưa ngài, bên đây xảy ra một vài vấn đề.”
Trì Uyên không mấy bất ngờ, ừ một tiếng, “sao vậy.”
Người cấp dưới thở dài, “có lẽ người phụ nữ này đã đoán trước được rằng chúng ta sẽ làm như vậy, nên sau khi bị tóm, bà ta như trở thành kẻ điên. Lúc nãy còn nhân lúc chúng tôi không để ý đập đầu vào tường, chảy máu ra ngoài. Bà ta không cho chúng tôi xử lý vết thương, cứ thế chăm chú nhìn chằm chằm vào một đầu đầy máu. Con gái đi theo bà ta sợ phát khóc. Con bé còn nhỏ quá, chúng tôi không biết nên giải quyết thế nào.
Hơn nữa hai người này có chút quan hệ với Cố Tư, bọn họ thật sự hết cách.
Trì Uyên cười, “ừ, cứng phết nhỉ, vết thượng nghiêm trọng không.”
Người cấp dưới nói rằng không nghiêm trọng, “nhưng bà ta làm ầm lên, không cho chúng tôi động vào. Nên đành phải hỏi vợ sếp, dù sao cũng là người thân của vợ sếp, chúng tôi không dám ra tay quá nặng, khiến vợ sếp đau lòng.
Trì Uyên nghĩ một lúc, “xem ra chắc tôi phải ra mặt rồi.”
Anh không ngờ rằng người phụ nữ này lại liều lĩnh đến vậy.
Có vẻ như bà ta đã hạ quyết tâm rồi.
Người cấp dưới nhanh chóng gửi địa chỉ qua cho anh. Trì Uyên nhận được liền cúp máy Anh bước ra bãi đậu xe. Nhưng mới đi được hai bước, suy nghĩ một lúc liền dừng lại.
Anh đứng đó do dự trong chốc lát, xoay người trở về phòng khách.
Cố Tư ăn xong bửa cơm, bước ra khỏi phòng ăn cùng bà cụ.
Thấy Trì Uyên bước vào, Cố Tư cũng không nghĩ gì nhiều, “gọi xong rồi à?”
Trì Uyên ừ một tiếng, “em có muốn đi cùng này đến một nơi không?”
Cố Tư ngây người, “đi đâu mà nghiêm túc thế.”
Sắc mặt Trì Uyên cũng không thể hiện ra quá rõ ràng, “gặp một người, anh nghĩ rằng em cũng nên gặp.”
Cố Tư nhìn Trì Uyên một lúc, có vẻ như cô cũng đã cảm nhận được điều gì đó.
Cô gật đầu, “được thôi, em cũng đi xem sao.”
Cố Tư lên lầu thay đồ, bà cụ nhìn Trì Uyên nói, “sao vậy con, chuyện gì mà nghiêm trọng thế này.”
“cũng không nghiêm trọng lắm” Trì Uyên trả lời, “là họ hàng nhà họ Cố, muốn đến đây kiếm lời, Cố Tư không đồng ý nên nhất quyết không chịu đi.”
Bà cụ vừa nghe xong liền sững người, “có cả loại người này sao, vậy cho chúng vài đồng rồi đuổi đi đi, đừng để xảy ra quá nhiều chuyện.”
Trì Uyên thở dài, “không đơn giản đến vậy, lòng tham của bọn họ không nhỏ đâu.”
Thật ra Trì Uyên cũng đã nghĩ đến điều này, cho họ ít tiền rồi thôi, dù sao cũng là người sinh ra Cố Tư.
Nhưng anh cảm thấy rằng nếu sau này Cố Tư biết được, cô chắc chắn sẽ trách anh.
Bây giờ cô là bà nội của anh, anh không dám làm bừa.
Cố Tư đã sắp xếp đồ đạc ổn thỏa, trông rất sạch sẽ, gọn gàng.
Cô nói, “đi thôi.”
Trì Uyên gần như muốn bật cười, trông Cố Tư như chuẩn bị đi tìm người đòi nợ.
Cực kỳ hoành tráng.
Bà cụ nhỏ giọng nói với Trì Uyên, “con ở bên cạnh nhớ phải để ý. Loại họ hàng thân thích này ăn nói không cẩn thận nhất. có thể họ sẽ nói ra những câu không hay, dễ dẫn đến động tay động chân, nhớ phải để phòng.”
Trì Uyên vội vàng gật đầu, “vâng, con biết rồi, bà yên tâm.”
Cố Tư không đợi Trì Uyên, đi thật nhanh đến bãi đậu xe.
Cô không muốn gặp người phụ nữ kia, cô chỉ muốn mau chóng giải quyết cho xong mọi việc.
Dây dưa mãi như vậy chính là cái gai trong lòng cô.
Cố Tư đứng đợi bên cạnh xe, Trì Uyên từ phía sau bước qua. Anh chạm vào gương mặt Cố Tư, “lát nữa em đừng kích động, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ ở bên em, thay em giải quyết tất cả.”
Cố Tư bình tĩnh ừ một tiếng.
Thật ra cô không cần bất cứ ai giúp đỡ cô, chính bản thân cô cũng có thể làm giải quyết ổn thỏa.
Cô không sợ bất cứ điều gì.