Sau khi Cố Tư nói xong liền tiến về phía Trì Uyên, “Đúng không, bây giờ Trì Uyên của chúng ta đi làm về, có thể nghĩ ngơi thêm một chút nữa, thật là tốt bao nhiêu.”
Cô dường như không để ý đến biểu hiện của người khác, tự nói: “Cho nên làm gì thì làm có khó chịu thì cũng đừng đi mấy buổi xã giao nữa.”
Trì Uyên cúi đầu nhìn Cố Tư, vểnh miệng.
Nụ cười này trông thật là lừa dối quá.
Nhưng Cố Tư không quan tâm, cô không quan tâm những người này nghĩ gì, chỉ cần mấy cảnh này làm bọn họ không vui là được.
Trì Uyên chần chờ, sau đó kéo tay Cố Tư qua, cầm chiếc nhẫn trên ngón tay cô rồi xoay người lại.
Chiếc nhẫn này, nhìn thế nào cũng khó chịu.
Trì Uyên không nhẹ cũng không nặng ừ một tiếng, xem như đang có cùng quan điểm với Cố Tư.
Cố Tư vừa nghe đã bật cười, trong lòng còn vui hơn trước.
Trì Uyên nhìn lướt qua cô, đằng sau khuôn mặt tươi cười này là loại cảm xúc gì, Trì Uyên dường như rất rõ ràng.
Cô gái này càng ngày càng không muốn chịu thua kém ai, bất chấp thân phận của người đối diện.
Ông cụ Tùy nhà họ Tùy bưng chén trà, nhấp một ngụm, không nói lời nào.
Trì Chúc cũng là một người giỏi giang, làm sao không nhận ra được bầu không khí có gì đó không ổn.
Thế là kéo lấy ông Tùy, nói chuyện về kinh tế thị trường hiện nay.
Trên thị trường ngày nay, ngày càng có nhiều công ty nhỏ xuất hiện, nhưng thị trường thực sự đã sắp tiến đến trạng thái bão hòa.
Điều chúng ta đang xem xét bây giờ là công ty nào có thể trụ lâu.
Ông Tùy gật đầu, “Đúng vậy, hi vọng chúng ta hợp tác với nhau, sau này có thể thuận lợi cùng nhau.”
Trì Chúc gật đầu, “Đúng vậy, tôi hy vọng sự hợp tác sau này của chúng ta sẽ suôn sẻ và có lãi.”
Tùy Mị im lặng, cầm chén trà mà không nhìn Trì Uyên và Cố Tư.
Cô chỉ nhìn chằm chằm vào ấm trà trên bàn.
Cố Tư cười thầm, như thế này mới đúng, cuối cùng Tùy Mị cũng nhìn đã rõ tình thế.
Cô ta đang ở đâu, Tùy Mị nên thành thật.
Đợi người phục vụ dọn đồ ăn, những người đàn ông bắt đầu nâng ly cạn chén.
Cố Tư không đói, Trì Uyên gọi cho cô một ly nước trái cây, cô không ăn nhiều, nhưng nước trái cây cũng chẳng có ai uống cùng, vậy là mình cô uống hết.
Uống hết một ly to, bụng cô cảm thấy chịu không được.
Cố Tư đợi một chút, rồi thừa dịp không ai chú ý mau chạy ra ngoài.
Ra ngoài quẹo trái, chỉ vài bước chân là phòng vệ sinh.
Hiện trong phòng vệ sinh không có người nào, giữa trưa, khách sạn cao cấp này cũng không có nhiều người.
Sau khi Cố Tư ra khỏi toilet, thì nhìn thấy Tùy Mị đang đứng bên bồn rửa tay.
Cô ấy đang rửa tay, sau đó bắt đầu trang điểm.
Cố Tư cũng không có tránh, chậm rãi rửa tay, nhẹ nhàng nói: “Thế nào, có phải không thích ứng được với mấy chuyện này sao, cho nên mới nói làm tiểu thư khuê phòng thật tốt tại sao phải đổi sang làm nữ doanh nhân mạnh mẽ làm gì, thật không dễ dàng mà.”
Tùy Mị đang bôi kem nền, cúi người về phía trước, đến gần gương, nghe thấy lời Cố Tư nói, liền nhìn Cố Tư trong gương.
Cố Tư nhếch khóe miệng, rũ mắt xuống, chậm rãi rửa tay.
Tùy Mị suy nghĩ một chút rồi nhếch mép cười, “Dù có chuyện gì không như ý muốn, thì cũng là việc của tôi.”
Không biết cô ta đang nói về công ty của nhà họ Tùy hay Trì Uyên.
Cố Tư gật đầu, “Có một số chuyện, không phải cứ mở miệng là có được, không phải cô còn một đứa em trai sao? Còn cô là ai? Thực sự thì trong lòng cô tự hiểu rõ, công ty sẽ không là của cô, Trì Uyên thì càng không.”
Cố Tư rửa sạch tay, soi gương rồi sửa lại một phần tóc.
Vén một vài sợi tóc, những thứ trên cổ liền lộ ra.
Tùy Mị dừng lại đột ngột.
Cô quay đầu nhìn Cố Tư, nói chính xác là ở cổ Cố Tư.
Dấu vết thực sự không quá rõ, không biết bắt đầu từ đâu, nhưng cũng hằn lên trên cổ đến sau tai đều có.
Cố Tư cũng biết Tùy Mị đã nhìn thấy, cô khẽ nâng đứng cổ áo lên, nghiêng đầu nhìn Tùy Mị bĩu môi một cái, cứ như vết hằn trên cổ là thứ bất đắc dĩ mà có.
Tùy Mị đứng đó không nhúc nhích, cứ đứng nhìn gương xem Cố Tư đến khi cô đi ra ngoài.
Cô ta đã mất kiểm soát một lúc lâu, cuối cùng lại cầm phấn nền trong tay đổ vào bồn rửa tay.
Cố Tư ngâm nga khẽ hát rồi trở về phòng riêng.
Ông cụ Tùy là người đầu tiên nhìn qua.
Chờ Cố Tư đi vào, ông mới nhìn về phía sau Cố Tư.
Cố Tư tự nhiên biết ông già đang tìm cái gì, cô lên tiếng trước, “Cô Tùy đang ở phòng vệ sinh, nói là đang khó chịu một chút.”
Ông Tùy nhanh chóng đứng lên, “Khó chịu sao?”
Cố Tư nói, “Có thể là do có nhiều khói quá, tôi nghĩ cô ấy ở phòng vệ sinh đứng cho thông thoáng một chút, sắc mặt cô ấy khá khó coi.”
Khói?
Trong phòng đúng là có những người đang hút thuốc.
Tuy nhiên, việc ai đó hút thuốc trong những dịp xã giao như thế này là điều không thể tránh khỏi.
Nếu nói là không thể chịu được chuyện này…
Trì Chúc nhíu mày.
Ông Tùy đương nhiên không tin lời Cố Tư, nhưng Tùy Mị không thoải mái, cũng có thể là thật.
Nhìn Trì Uyên và Cố Tư cứ nghiêng nghiêng dính dính vào nhau, khó trách không khỏi khó chịu.
Ông đứng dậy, “Ba, con qua xem một chút.”
Ông cụ Tùy vội vàng gật đầu, “Đi, đi.”
Ông Tùy đi ra ngoài, Cố Tư ngồi dựa vào ghế, trên mặt nở nụ cười.
Trì Uyên không quan tâm lắm, buổi sáng chưa ăn, đêm qua còn mất nhiều sức, bây giờ cũng chỉ nghĩ đến việc ăn no đã rồi nói gì thì nói.
Ông Tùy đi một hồi lâu mới trở về, Tùy Mị cũng đi theo sau ông.
Vẻ mặt hai người không có điểm nào không đúng.
Tùy Mị bước vào, rồi xin lỗi với mọi người nói, mới rồi là ăn phải một vài thứ lạ nên dạ dày khó chịu, cho nên mới về chậm.
Cho nên mọi người cứ ăn tự nhiên, không cần để ý đến cô.
Cô còn cố ý nói chuyện với Trì Chúc, nói rằng bây giờ cô khỏe rồi.
Tuy nói như vậy, nhưng Trì Chúc hẳn là không thể hút hết điếu thuốc đằng trên tay.
Ông nghĩ nghĩ chắc về sau bữa ăn mà có Tùy Mị, Trì Chúc muốn hút thuốc, thì cần phải xem xét.
Cố Tư muốn cười.
Trong nháy mắt, cảm thấy thật thỏa mãn.
Cũng vì cái tình huống nhỏ này mà bữa ăn nhanh chóng kết thúc sau đó.
Một nhóm người bước ra từ nhà hàng.
Trì Uyên và Cố Tư cào một chiếc xe, Trì Chúc cũng vào xe của mình.
Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần trước đi xã giao với nhà họ Tùy, sau đó lại về phòng của Tự Chi, cô có nhớ lúc ấy cô với Ninh Tôn nói gì không?”
Cố Tư nhíu mày, đột nhiên không biết Trì Uyên đang muốn nói câu gì. Trì Uyên không ngờ cô không hiểu, cứ ra lệnh cho tài xế lái xe.
Xe đi được nửa đường, Cố Tư đột nhiên hiểu ra.
Khi trở lại phòng riêng của Chương Tự Chi, Ninh Tôn nói rất kỳ lạ, tại sao bọn họ lại kết thúc sớm như vậy.
Cô nhớ tới lúc đó nói: “Đúng vậy, có Chương Gia Tiểu gia ra tay, không gây chuyện, thì bữa tiệc không kết thúc.”
Vậy là Trì Uyên đang nói về cô.
Chỉ cần cô ra tay, cô không gây chuyện thì sẽ không kết thúc bữa ăn?
Ôi trời, lời nói này…
Thật là đúng.
Cố Tư cảm thấy rất chuẩn xác.
Mà thật ra cô cũng tùy đối phương là người thế nào, nếu như đối phương không phải người nhà họ Tùy, hay là không phải bà Trì.
Cô chắc chắn sẽ cư xử đúng mực, lịch sự.
Ai làm bảo cái bữa ăn vừa rồi, có người làm cô không thích chứ.
Cô tự nhiên cứ thế mà gây chuyện thôi.
Cố Tư khịt mũi, vậy mà Trì Uyên đã nhìn ra được.
Cũng đúng, anh từ trước đến giờ vẫn rất nhạy bén.
Làm sao có thể nhìn không ra sự bài xích của cô với Tùy Mị.
Nhưng cho dù có nhận ra, anh cũng không giữ khoảng cách với Tùy Mị.
Cái tên đàn ông chó chết.
Chương 226
Trì Uyên có uống rượu, nên cũng không về lại công ty.
Nói với tài xế đưa anh và Cố Tư về nhà.
Cả người rã rời, rất mệt, tối hôm qua làm gì có ngủ được chút nào, bây giờ một chút sức lực cũng không có.
Cơn mệt mỏi đã bắt đầu kéo đến từ lúc sáng rồi.
Bây giờ tốt rồi, anh đã có lý do chính đáng để về nhà nằm nghỉ.
Chẳng mấy chốc mà chiếc xe đã dừng trước cửa nhà, Trì Uyên đẩy cửa bước xuống, không nói lời nào liền đẩy cửa vào trong nhà.
Cố Tư ghé xem những chậu hoa của mình trước, sau đó mới chậm rãi bước lên lầu.
Kết quả vừa đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy Trì Uyên thay xong quần áo ngủ, đang tự do nằm trên giường của mình.
Nhìn tư thế này… chắc là ngủ say rồi.
Cố Tư đứng chôn chân tại cửa, này này này, sao lại tới phòng của mình chứ?
Hết sức bình tĩnh cô bước nhanh đến bên giường, cố gắng lay Trì Uyên dậy, “Trì Uyên, anh không phải đi nhầm phòng rồi chứ?”
Anh ta vẫn cứ ngủ như chết vậy, giống như không nghe thấy cô ấy vậy.
Cố Tư kiền trì lay lay trong vô vọng, đột nhiên Trì Uyên duỗi tay ra, níu níu tay cô rồi kéo cả người Cố Tư nằm lên giường.
Hay thật, như vậy mà vẫn không chịu mở mắt, nhưng lại có âm thanh khàn khàn gọi cô, “Đừng làm loạn nữa, tôi mệt rồi”.
Cố Tư đang nằm sấp trên người Trì Uyên, nghĩ kiểu gì cũng thấy có chút xấu hổ, cố gắng nhích người sang bên một tí, nằm ở một bên giường.
Rèm cửa vẫn chưa đóng hết nên trong phòng vẫn có ánh sáng từ bên ngoài hắt vào.
Cố Tư chăm chú nhìn vào trên khuôn mặt của Trì Uyên, xem ra anh ấy thực sự rất mệt.
Cô chậm rãi ngồi dậy, thả chân nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Cố Tư đi xuống lầu, đứng cạnh cửa sổ ở phòng khách nhìn ra bên ngoài.
Nhất thời còn chưa hiểu được hiện tại xảy ra chuyện gì.
Trì Uyên như vậy là có ý gì, hai người bắt đầu một cuộc sống của người yêu nhau sao?
Nhưng mà rõ ràng anh có thích cô đâu.
Hay là anh ta thích thú với cơ thể của cô nhỉ?
Cố Tư hừ một tiếng, trong lòng có chút khó chịu.
Người đàn ông này, anh ta phân tách rạch ròi giữa lòng mình và cơ thể đến như thế sao?
Cố Tư ở dưới lầu xem ti vi một lúc, chán chường biết bao, thế rồi quyết định đón xe đi ra ngoài.
Cô đi đến một tiệm đồ ngọt, Mạnh Sướng đang ở bên trong dọn dẹp vệ sinh.
Nhìn thấy Cố Tư đến, cô ấy nhanh chóng để Cố Tư vào trong ngồi.
Dọn dẹp gần xong hết rồi nên bên trong tiệm đang rất trống trải.
Mạnh Sướng nói, vốn dĩ không có nhiều khách hàng, đồ đạc cũng không nhiều, dạo gần đây chuyện làm ăn cũng không được suôn sẻ lắm.
Hôm nay quét tước một tí, muốn đóng cửa đóng cửa sớm, dù sao cả ngày nay buôn bán không có thu nhập gì, cũng không cần cứ phí hơi sức ở đây thêm.
Cố Tư nhìn xung quanh rồi gật đầu, “Cũng tốt, nghỉ ngơi mấy ngày, đợi đến khi chỗ tôi ổn thỏa xong xuôi, hai chúng ta lại bắt đầu bận bịu ngay”.
Mạnh Sướng dọn xong đống rác, sau đó tìm chỗ ngồi xuống, thở dài nói, “Nếu như đóng cửa thật thì trong lòng tôi sẽ cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm hơn rất nhiều, một mình kinh doanh thực sự rất mệt mỏi. Chúng ta không giống nhau, ít nhất cô còn có một người chồng giúp đỡ khi cần, vậy là quá may mắn rồi. Không giống như em, lời lãi gì em đều để ý rất kỹ, cho nên cả người cứ rã rời, mỗi ngày đều mệt đến chết đi sống lại”.
Cố Tư khẽ cười, không thể không nói, khi mở tiệm bản thân cô đúng là không tốn một chút sức lực nào, bởi vì bản thân đã có một chỗ dựa vững chắc. Cũng không cảm thấy áp lực.
Mạnh Sướng tựa lưng vào ghế, giọng điệu có chút hâm mộ, “Chị có một người chồng tốt đến như vậy, vừa đẹp trai lại có tiền, đối xử với chị thì khỏi chê vào đâu được, quả thực… kiếp trước bộ chị đi giải cứu thế giới hay sao vậy”.
Cố Tư cười nhạt, “Có lẽ.. là đúng như vậy”.
Toàn bộ những người không hiểu rõ tình trạng hiên giờ của Cố Tư và Trì Uyên đều rất hâm mộ cô, cho rằng sau khi được gả cho Trì Uyên, cuộc sống hôn nhân của cô sẽ rất viên mãn, hạnh phúc.
Nhưng mà những người đó lại không biết, trong cuộc hôn nhân này, không phải chỉ có tiền là được.
Cô lại hồi tưởng đến quãng thời gian sống chung với Trì Uyên, tới giờ vẫn cảm thấy rất ngột ngạt.
Nhưng không bằng quãng thời gian này cũng ở chung với anh, bản thân cảm thấy rất thoải mái tự tại.
Cố Tư cũng không có việc gì, nên ở trong tiệm bánh ngọt của Mạnh Sướng đến trưa, cả hai cùng nhau tìm hiểu đến những loại đồ ngọt sau này cần bày bán trong cửa hàng.
Trước đây chỉ có Mạnh Sướng, có nhiều thứ cũng chưa làm bao giờ, cũng vì có một mình cô nàng nên làm đơn giản một chút.
Bây giờ đã có Cố Tư ở bên, chắc chắn hai người sẽ tìm ra được thật nhiều công thức đồ ngọt mới.
Cố Tư có thể không hiểu biết giỏi về các lĩnh vực khác, nhưng về nấu ăn thì đặc biệt không thua kém ai.
Cô cũng từng làm bếp trong nhiều năm, các loại món ăn cũng đã làm qua nhiều.
Hai cô gái càng nói càng hưng phấn, đến nỗi quên mất thời gian đang trôi.
Đợi đến khi Cố Tư phản ứng lại, bên ngoài trời đã sẩm tối rồi.
Trời ạ, sao có thể nhanh như thế được, mới ngồi nói chuyện có tí mà đã trôi mất một buổi chiều.
Cố Tư chỉ đành vội vàng tạm biệt Mạnh Sướng, bắt xe về nhà.
Trì Uyên sớm đã dậy rồi, vừa tỉnh lại liền tìm kiếm Cố Tư hết một lượt nhưng vẫn không thấy.
Trì Uyên cũng chẳng lo lắng hay sốt ruột, đi đến thư phòng, bảo Tử Thư mang một số tài liệu ở trong công ty đem qua chỗ mình.
Anh ở nhà xem trước một chút.
Trì Uyên bán mạng làm việc, đợi khi Cố Tư về đến, anh ấy mới tạm dừng những việc đang làm trước mặt.
Anh đi đến cửa sổ thư phòng, nhìn thấy Cố Tư từ trên xe taxi bước xuống, cô bước vào trong sân.
Vết thương ở trên đùi, cô cũng không khác thường lắm.
Trì Uyên ra khỏi phòng, chậm rãi bước xuống lầu.
Đúng lúc Cố Tư đang ở trước cửa thay giày, nhìn thấy Trì Uyên liền hòi, “Anh dậy rồi sao?”
Trì Uyên lạnh lùng, “Vừa xem không ít tài liệu”
Cố Tư gật đầu, “Đói bụng không, tôi đi nấu cơm”.
Trì Uyên đi theo, đứng ở cửa bếp nhìn Cố Tư.
Mà thực ra trước đây, Cố Tư cũng đã xuống bếp rồi.
Giống như quãng thời gian vừa mới kết hôn, vào những ngày nghỉ, cô ấy nói muốn xuống bếp để làm bữa tối cho anh ăn.
Nhưng mà lúc đó chỉ mới làm xong một nửa, bởi vì bà Trì lại xuống, không khách khí mà mắng cô một trận.
Nói là trong nhà có người giúp việc, cô đừng có làm mấy chuyện rẻ tiền giống như người làm vậy.
Lúc đó anh đứng trên cầu thang, định đi xuống lầu.
Nhưng vừa nghe vậy thì bước chân lại dừng lại, gần như không chút do dự mà xoay người đi thẳng lên lầu.
Anh vốn không lấy làm thích với tính cách quá quắt của bà Trì, nhưng cũng không thích Cố Tư.
Vì vậy mới coi như chưa nghe thấy gì, chưa xảy ra chuyện gì cả.
Bây giờ nhìn thấy Cố Tư ở trong bếp bận bịu như vậy, cảm thấy cũng không có cái gì gọi là cảm giác như một người giúp việc thấp kém.
Hai người ở cùng nhau, xuống bếp cũng xem như là chuyện bình thường.
Cố Tư dùng một chiếc nồi đất để nấu canh, món này cần phải mất một chút thời gian.
Sau đó lại đi nấu cơm xào rau.
Thực ra trước đó Trì Uyên có đói lắm đâu, ai ngờ đứng xem một chút liền tự động lên ghế sô pha ngồi.
Điện thoại của Cố Tư ở trên bàn trà rung lên mấy hồi, có khóa vân tay.
Trì Uyên cầm điện thoại lên, mật mã điện thoại của Cố Tư, anh cũng biết.
Nhưng anh không hỏi gì thêm, bởi vì từ trước đến nay Cố Tư vẫn luôn khó chịu với những người hay tọc mạch, cũng đã nói trước với anh rồi.
Trì Uyên trước giờ đều không muốn biết bên trong điện thoại của cô có gì.
Anh đối với sự riêng tư của cô, cũng không hiếu kỳ.
Trì Uyên mở ti vi lên, tìm kiếm những chương trình về khoa học kỹ thuật mà xem.
Chiếc điện thoại đó ở trên bàn, không lâu sau lại đổ chuông lần nữa.
Trì Uyên lướt mắt sang chiếc điện thoại liền nhìn thấy bên trên có tin nhắn wechat được gửi tới.
Anh lại nhìn xuống bếp, Cố Tư chưa biết gì cả, vẫn đang bận rộn chuẩn bị bữa tối.
Trì Uyên nhấc điện thoại lên lần nữa.
Trực tiếp mở khóa, tìm đến tin nhắn đó.
Có một tràng tin nhắn được gửi tới, hỏi Cố Tư đang làm gì.
Trì Uyên nhìn một hồi lâu, mở tin nhắn của đối phương xem thử.
Vòng bạn bè của Ninh Tôn đang trong trạng thái mở cửa, trạng thái mới nhất chính là hình ảnh chụp chung với Cố Tư.
Giống như hai người đã đi ăn lẩu vậy.
Trì Uyên mang máng nhớ lại, lần trước Tử Thư có từng nói, nói là Cố Tư và Ninh Tôn ra ngoài đi chơi.
Trì Uyên lại kéo lên trước đó, đều là hình Ninh Tôn chụp lại khi đi ra ngoài.
Đi đến đâu, anh ta ta cũng chụp hình lại.
Xem ra, những nơi anh ta đi qua đều không ít.
Trì Uyên thoát ra, lại vào trang trò chuyện, rốt cuộc lại thấy Ninh Tôn lại nhắn tin tới.
Lần này có chút ám muội, cậu ta viết: Tôi đột nhiên có chút nhớ cô rồi.
Chương 227
Trì Uyên ngây người nhìn vào dòng tin nhắn đó thật lâu.
Nhìn chằm chằm mấy từ đó đến nỗi mơ mơ hồ hồ.
Anh rất hiểu rõ Cố Tư, nếu như cô ấy qua lại với Ninh Tôn, làm sao có thể không có bất kì những hành động thân mật nào với nhau.
Vì vậy có thể nói rằng, hiện tại Cố Tư và Ninh Tôn không tồn tại mối quan hệ kiểu đó.
Ít nhất là Cố Tư vẫn chưa phát hiện ra tâm tư của Ninh Tôn.
Trì Uyên cười nhạt, trực tiếp xóa đi dòng tin nhắn đó.
Những ngón tay vô thức siết chặt lấy điện thoại, đợi thêm một lúc, thấy phía Ninh Tôn không có động tĩnh nào nữa mới đặt điện thoại trở về chỗ cũ, thầm giễu cợt.
Sau đó lại mải mê nhìn Cố Tư chuẩn bị xong bữa ăn, điện thoại cũng không reo nữa.
Khóe môi Trì Uyên lộ ra , đoán non đoán già phản ứng lúc này của Ninh Tôn.
Cố Tư bên này đã bày biện đũa bát xong xuôi, gọi Trì Uyên, “Anh mau qua đây ăn cơm”.
Trì Uyên chậm rãi đi đến, ngồi xuống, “Chiều nay cô đã đi đâu thế?”
“Đi đến cửa tiệm xem thử, Mạnh Sướng nói rằng chúng ta có thể sớm bắt đầu việc trang trí, hôm nay cô nàng dọn dẹp xong rồi sẽ không định kinh doanh nữa, tôi đến để xem xét tình hình cụ thể như thế nào”.
Trì Uyên gật đầu, thì ra không có đi cùng Ninh Tôn.
Vậy tại sao Ninh Tôn lại đột nhiên gửi đến những dòng tin nhắn như thế.
Có chút bất ngờ.
Cố Tư múc canh hộ Trì Uyên, “Anh ăn nhiều canh vào, tốt cho dạ dày lắm”.
Trì Uyên chỉ ừ một tiếng, rất phối hợp mà cầm vá múc canh lên ăn mấy muỗng, “Hương vị cũng khá ổn, ngon đấy”.
Cố Tư liếm liếm môi rồi nói, “Việc này, chốc nữa anh nhớ về phòng của mình nhé, hôm nay anh đã qua phòng của tôi, dù gì hai người chúng ta cũng đã ly…”
“Hôm qua cũng như vậy rồi, chúng ta ngủ cũng nhau, chẳng phải rất bình thường sao?” Lời này của Trì Uyên thành công làm cho Cố Tư không biết nói gì hơn nữa.
Cố Tư cầm đũa lên, thực ra có chút chuyện muốn hỏi anh, đã không có cảm tình với nhau, hà cớ gì phải làm như thế.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, tình cảnh hai người sau này sẽ rất lúng túng.
Nhưng Cố Tư lại nghĩ đến những lời nói của Tử Thư.
Trong lòng ít nhiều gì cũng đều có mộng tưởng, có thể sau này, nói không chừng Trì Uyên sẽ thích cô.
Cận thủy lâu đài*, cô bây giờ cũng gần giống như vậy, có lẽ so với Tùy Mị còn gần hơn một bước.
*Cận thủy lâu đài:Ý nghĩa của câu thành ngữ này là chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi.
Vì vậy những câu hỏi muốn hỏi lúc nãy đều đứng ngay đầu lưỡi, chỉ đành ngậm ngùi nuốt xuống bụng.
Hai người tiếp tục rơi vào im lặng, vẫn như thường lệ, Trì Uyên ăn cơm xong sẽ đem chén đũa bỏ vào máy rửa bát.
Cố Tư cầm điện thoại lên.
Trên màn hình không có thông báo nào cả.
Cô đi dạo trong vườn, tưới nước cho mấy chậu hoa, sau khi vào nhà thì Trì Uyên đã ở trên lầu.
Cố Tư không lập tức đi lên lầu, bước đến nằm lên tấm thảm yoga, bày ra tư thế như đang suy tưởng đến điều gì đó.
Cô cảm thấy hình như cuộc sống này đang lệch ra khỏi quỹ đạo của nó.
Không còn giống với những suy nghĩ ban đầu của bản thân nữa.
Trì Uyên ở trong thư phòng tiếp tục xem những văn kiện lúc nãy chưa đọc xong.
Mới xem được một phần, điện thoại lại reo lên.
Trì Uyên cầm lên xem thử.
Là lời mời kết bạn của một người bạn.
Đối phương là Tùy Mị.
Hợp đồng đã ký, danh sách liên hệ cũng đã trao đổi giữa hai công ty.
Tùy Mị thêm anh là bạn bè trên Wechat cũng là chuyện bình thường.
Trì Uyên trực tiếp đồng ý.
Đối phương lập tức nhắn tin, là một sticker biểu cảm, thiếu nữ dịu dàng dễ thương.
Vốn dĩ Trì Uyên không thích trả lời lại lắm, bản thân anh cũng không phải là người thích nhắn tin.
Vừa bỏ điện thoại xuống mấy giây, anh lại cầm lên lại.
Đối phương chào hỏi, nếu như anh không nhắn lại, điều này chỉ chứng tỏ anh là người không biết lễ nghĩa.
Vì vậy Trì Uyên chỉ đành gửi đi một dòng tin nhắn, bởi vì không biết nói gì nên chỉ nhắn vỏn vẹn một chữ ừm.
Bên kia không có động tĩnh gì nữa.
Không còn việc gì nữa, Trì Uyên đặt điện thoại xuống bàn, tiếp tục đọc tài liệu.
Cửa chính của thư phòng không đóng, Cố Tư vừa bước lên lầu, Trì Uyên ở trong thư phòng đều nghe thấy được mấy tiếng bước chân.
Cố Tư trở về phòng, đóng cửa, Trì Uyên còn cẩn thận nghe thấy, Cố Tư đã khóa trái cửa từ bên trong.
Anh chăm chú nhìn vào màn hình máy tính một lúc, sau đó cười thầm.
Cố Tư cố ý khóa cửa, thay đồ đi tắm, sau đó nằm lên giường hóng chuyện, chơi game.
Trôi qua một lúc lâu, cô đột nhiên nhìn thấy cái tay nắm cửa đang động đậy.
Cố Tư nhìn về phía cửa phòng, chắc rằng Trì Uyên đang ở bên ngoài.
Nhưng anh ta lại không nói gì, phát hiện không mở được cửa nên rời đi.
Cố Tư thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết là thất vọng hay là vui mừng.
Bên ngoài lại yên ắng như cũ, Cố Tư lại nằm xuống giường lẩm bẩm một câu tên đàn ông thối, sau đó đắp mền đi ngủ.
Trì Uyên cũng đi về phòng của mình.
Anh cũng không phải là kiểu người thích quấy rầy người khác, Cố Tư đã không nguyện ý thì thôi.
Trì Uyên ở trong phòng hút một điếu thuốc, sau đó đi tắm.
Lúc tắm xong mới phát hiện có tin nhắn của Tùy Mị, chỉ có hai chữ đơn giản: Ngủ ngon.
Trì Uyên chăm chú nhìn, tiện tay dạo một vòng bạn bè của Tùy Mị.
Trong vòng bạn bè, Tùy Mị đăng rất nhiều, toàn là những bức ảnh đời thường bình thường.
Bài đăng gần đây nhất chính là những sự việc ở công ty, còn có buổi trưa đã ăn những gì.
Lướt tiếp lại thấy những câu chuyện đi học cắm hoa nướng bánh.
Mấy thứ này những người cao quý đều phải học qua, Trì Uyên đã từng thấy rất nhiều người như vậy.
Mà bà Trì rất thích như vậy.
Trì Uyên bỏ điện thoại xuống, nằm lên giường.
Lăn qua lăn lại một hồi vẫn chưa ngủ được, Trì Uyên chỉ biết nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi.
Bản thân trước đây tiếp xúc với Tùy Mị không nhiều, lần đầu gặp Tùy Mị trong tình cảnh nào, anh cũng quên hết rồi.
Chỉ là sau khi hai nhà thương lượng về mối quan hệ thông gia, anh và cô ấy có gặp qua mấy lần, cũng không thể nói là hẹn hò.
Từ đầu đến cuối không quá mười mấy phút.
Đúng là lúc đó có chút bận rộn, việc nhà cũng nhiều, sức khỏe của ông nội cũng bắt đầu chuyến biến xấu.
Ấn tượng sâu sắc nhất về Tùy Mị, chính là cái hôm anh đi hủy hôn.
Anh đã lựa lời rất kỹ, nhà họ Tùy đương nhiên không vui vẻ gì nhưng cũng không làm anh khó xử.
Lúc anh rời đi, Tùy Mị cũng đuổi theo tới tận bên ngoài.
Hình như đã khóc rất nhiều.
Cô hỏi anh vì sao, có phải là đã chán ghét cô rồi không.
Không có chán ghét gì cả, nếu không anh cũng không đồng ý kết hôn.
Chỉ là việc trong nhà lúc đó không tiện nói ra, vì vậy anh chỉ nói, “Chúng ta có lẽ không hợp nhau”.
Tùy Mị tiếp tục kéo tay anh lại, hỏi anh tại sao lại không kiên trì đến cùng.
Có thể hỏi như vậy, cô ta có lẽ cũng đã biết sự việc của nhà họ Trì, biết lý do anh hủy hôn, cũng đã biết người anh sắp lấy làm vợ là ai.
Trì Uyên không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi của Tùy Mị, chỉ khi người nhà họ Tùy đi tới, kéo cô ấy vào nhà.
Trì Uyên nhắm mắt, trên thực tế, anh không có kế hoạch cụ thể nào cho tương lai, bởi vì những người như anh, tương lai là thứ gần như đã được định sẵn.
Anh nên cưới một cô vợ hiền hậu đoan trang, yên ổn trải qua những ngày tháng bình thường.
Giống như Tùy Mị vậy.
Trì Uyên trở người, thở dài.
Ai mà ngờ được, anh cuối cùng lại lấy Cố Tư chứ.
Lấy một cô gái như vậy.
Thật không giống với những mong muốn ban đầu của chính mình.
Nghĩ đến đây, không thể không nhớ đến Trì Cảnh.
Cái tên Trì Cảnh, hôm nay lại đến nhắc nhở anh, nói rằng chú Hai tổ chức sinh nhật, Cố Tư nhất định phải có mặt.
Cứ kiên trì nhắc đến Cố Tư, cũng không biết được rốt cuộc Trì Cảnh đang có ý gì.
Là đang nhắc nhở, hay là đang chế giễu mình?
Chương 228
Ngày hôm sau, Cố Tư thức dậy khá sớm, tranh thủ dọn dẹp sạch sẽ, xong xuôi lại xuống nhà bếp làm vài món ăn sáng.
Trì Uyên xuống theo sau đó, đứng ở cửa nhà bếp chào cô vài tiếng.
Xem ra anh không vì chuyện khóa cửa hôm qua mà tỏ vẻ không vui.
Có thể nói, anh cũng không nhất thiết phải ngủ chung với Cố Tư, ngủ ở đâu không quan trọng lắm.
Cố Tư có chút không thoải mái, nhưng mà cô cũng biết, đối với một người không thích mình mà nói, thái độ như vậy là bình thường rồi.
Cố Tư làm xong bữa sáng, Trì Uyên cũng ngồi vào bàn ăn.
Anh nói trưa nay sẽ bảo Tử Thư mang người đến cửa tiệm xem xét một chút, phải nhanh chóng xác định kích thước của cửa tiệm.
Sau đó sẽ chỉnh sửa bản vẽ, sẽ không mất nhiều thời gian, chẳng mấy chốc có thể tiến hành thi công thôi.
Cố Tư gật đầu, “Cảm ơn anh”.
Trì Uyên ngẩng lên nhìn Cố Tư, sao hôm nay cô ấy lại đột nhiên khách sáo vậy.
Anh còn tưởng rằng cô chỉ biết làm mình làm mẩy người khác thôi chứ.
Sau đó hai người không nói chuyện gì nữa.
Tình cảnh này, thực sự rất giống với thời điểm cả hai còn chưa ly hôn, chỉ là hiện tại thiếu đi bà Trì.
Trì Uyên ăn xong trước, lau lau miệng, “Tôi đi làm trước đây, đến trưa Tử Thư sẽ liên lạc với cô”.
Cố Tư chẳng thèm nhìn vào Trì Uyên, chỉ ừ rồi thôi.
Đợi đến khi Trì Uyên đi rồi, Cố Tư cũng buông đũa xuống.
Cô thật sự chẳng thấy có cảm giác ngon lành gì.
Cố Tư đứng dậy, thu dọn bàn ăn, sau đó đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở bên phòng khách.
Lần này cũng chẳng buồn xem ti vi, chỉ muốn ngồi ngây người ra đó.
Đầu óc có chút nặng nề, cũng có chút trống rỗng, giống như có rất nhiều chuyện cần cô ấy giải quyết, nhưng sau khi tìm kiếm, lục lọi kỹ càng, việc gì cũng tìm không thấy.
Cảm giác thật khó chịu, thật khiến người ta không thể yên ổn mà.
Cố Tư cứ ngồi như vậy đã một tiếng, điện thoại ở bên cạnh đột ngột reo lên.
Cố Tư cầm lên xem, có chút miễn cưỡng mà nghe máy.
Không đợi bên kia cất lời, cô đã nói trước, “Hôm nay tôi có chút chuyện, không có thời gian cùng anh chơi mạt chược, anh đến quảng trường hay công viên xem thử, ở đó các chú các dì rất nhiều, người ta khá rảnh rỗi để chơi với anh vài ván”.
Chương Tự Chi thở dài, “Tôi không tìm cô để đánh mạt chược, có một số chuyện cần nói với cô”.
Anh còn bổ sung thêm, “Là việc đàng hoàng”.
Cố Tư bất ngờ, cái người Chương Tự Chi này lại đột nhiên có việc đàng hoàng mà nói sao?
Trông anh ta chả có tí gì gọi là đàng hoàng, tìm đâu ra mấy chuyện đàng hoàng?
Cố Tư chỉ ừ, “Rồi rồi rồi, anh nói đi, tôi đang nghe”.
Thần kinh Chương Tự Chi như giãn ra, “Lúc nãy vừa nhận cuộc gọi của ông nhà tôi, cô có biết ông đã nói gì không, đoán xem”.
Cái trò gì vậy, làm sao mà đoán được chứ, Cố Tư tỏ rõ thái độ không vui, “Anh không nói nữa thì tôi cúp máy đây”.
Thật là không phối hợp gì hết, Chương Tự Chi cũng có chút miễn cưỡng nói, “Cô xem cô kìa, sao không giống như mọi khi”.
Cố Tư không nói gì cả, chỉ đợi những lời nói tiếp theo của Chương Tự Chi.
Tự Chi chỉ đành nói tiếp, “Ông nhà tôi nói, người nhà họ Tùy liên lạc với ông ấy, nói gì mà muốn hẹn một bữa cơm, cụ thể như thế nào tôi cũng không nghe hiểu lắm, nhưng mà cái việc hẹn ăn cơm này, tôi nghe rất rõ”.
“Hử? Nhà họ Tùy? Nhà họ Tùy của Tùy Mị sao?” Lần này Cố Tư thực sự rất kinh ngạc, việc này thật là một việc đàng hoàng như anh đã nói.
“Còn không phải sao”. Chương Tự Chi rất nghiêm túc, “Chưa hết, người nhà họ Tùy đó còn tìm đến cha tôi, bình thường mấy người khác, thường bị bốn bà chị của tôi chặn lại hết, căn bản không thể nào kinh động đến ông nhà tôi”.
Cố Tư liếm liếm môi, “Người nhà họ Tùy sao lại đột nhiên tìm đến nhà các anh, để làm gì, hợp tác sao?”
Vừa bắt tay với nhà họ Trì, lại quay đầu hợp tác với nhà họ Chương, hiệu suất của nhà họ Tùy được đấy.
Chương Tự Chi cắn môi, “Không rõ nữa, nhưng mà tôi cảm thấy việc này cũng quá trùng hợp, cô nghĩ xem, rất lâu trước đây còn chưa từng mở miệng hợp tác với nhà chúng tôi, cách đây không lâu, tôi và cô còn thấy người nhà họ Tùy ở bữa tiệc, liền lập tức tìm tới, hành động này rất đáng để suy nghĩ đấy”.
Cố Tư không hiểu công việc làm ăn của nhà họ Chương, liền trực tiếp hỏi, “Công ty nhà anh là kinh doanh gì vậy, có liên quan đến công việc làm ăn của nhà bọn họ không?”
Công ty nhà họ Chương rất rộng, chen chân vào rất nhiều lĩnh vực.
Bốn người chị, tính cả anh rể, vì vậy mạng lưới kinh doanh phải nói là rất lớn.
Chương Tự Chi đối với công việc kinh doanh lại không mấy mặn mà, tự dưng hỏi nhà họ kinh doanh liên quan đến cái gì, anh ta thực sự không trả lời được.
Chương Tự Chi nghĩ ngợi, “Trời ạ, thì là kinh doanh, gần như tất cả mọi ngành nghề đều có liên quan một chút, thực sự muốn hợp tác ở lĩnh vực nào cũng được”.
Cố Tư tựa vào ghế sô pha, “Vậy anh gọi cho tôi có việc gì?”
Chương Tự Chi lại nghĩ, “Ông già tôi nói, muốn tôi tham gia bữa tiệc đó, nhưng mà tôi lại không muốn đi, tôi đi làm gì chứ, bọn họ cũng đâu thể cùng tôi đánh mạt chược, đi ăn chút rồi về, mệt chết đi được, nhưng mà ông lại nói người ta muốn tôi đi, muốn tôi xuất hiện, đừng làm những việc khó coi, tôi nghĩ như vậy cũng được”.
Theo sau đó là một nụ cười, “Nhưng mà, nếu như đi một mình thì tôi lại không muốn đi, nhỡ ở trên bàn ăn không ai vừa mắt, tôi ăn không nổi mất…”
Những lời tiếp theo không cần nói Cố Tư cũng đã hiểu rồi, “Anh muốn tôi đi cùng sao?”
“Aiya, cô thông minh thật, nhìn một cái liền biết tâm ý của tôi, ý của tôi chính là như vậy”. Chương Tự Chi lại được dịp cười lớn, “Ít nhất là khi cô đến, tôi còn có thể nhìn cô, rồi nói chuyện với cô nữa, cô xem hợp lý không?”
Cố Tư không cười nữa, “Nhưng mà tôi dựa vào đâu mà đi với anh, người ta thấy tôi chắc chắn sẽ rất tức giận, nhà họ Tùy muốn cùng nhà anh ăn cơm, tôi mà tới chẳng phải rất mất mặt sao”.
“Sẽ không đâu, làm sao lại mất mặt như cô nói chứ”. Nghe giọng có vẻ Chương Tự Chi có chút không vui, “Tôi mang cô đến, bọn họ ai dám nói lời nào, tôi sẽ chỉ thẳng mặt la mắng bọn họ, tôi mà nóng lên thì có chuyện gì bọn họ còn không biết sao, cô yên tâm, đi với tôi, ai cũng đều phải nể vài phần”.
Cố Tư lại nghĩ, “Nhà họ Tùy dự định mời bên anh ăn cơm, tôi mà đến thực sự không hợp”.
Thực ra là cô không muốn đi, mấy bữa tiệc như này, chắn chắn đều đề cập đến những vấn đề kinh doanh khiến người khác nghe chẳng hiểu gì.
Không rảnh ngồi nghe như vậy đâu.
Chỉ là, cô thực sự muốn biết người nhà họ Tùy tìm đến nhà họ Chương là có ý gì.
Chương Tự Chi ở đầu dây bên kia vẫn đang ra sức thuyết phục, “Đi đi mà, tôi và cô đi cùng nhau sẽ không có chuyện gì đâu, nếu cô không đi, tôi cũng không đi, thật đó”.
Suy nghĩ một hồi, con ngươi đảo qua đảo lại mấy lần, cuối cùng cũng trả lời, “Cũng được, nhưng mà tôi muốn nói, tính tình tôi không được tốt, có người khó chịu với sự xuất hiện của tôi, tôi sẽ lập tức nóng giận, đến lúc đó tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy”.
Người ở đầu dây bên kia phá lên cười, “Tôi còn đợi cô ra tay sao? Ai dám không nể mặt cô, tôi trực tiếp mắng người đó”.
Anh ta nói như vậy làm Cố Tư yên tâm đôi phần, “Được rồi, khi nào thì đi, anh báo trước cho tôi”.
“Có lẽ là tối nay, dù sao tối nay ông già tôi cũng bắt tôi trở về, đợi đến đó tôi xem thử, sau đó bảo người đến rước cô”.
“Được”. Cố Tư đáp lại.
Nói xong liền cúp máy, Cố Tư cầm điện thoại trong tay, lạnh lùng nở nụ cười.
Cô đến đó, chỉ là muốn biết, bữa tiệc đó có thể nhìn thấy Tùy Mị hay không.
Tùy Mị không phải là muốn làm nữ doanh nhân mảnh mẽ chứ, cô ta hết lần này đến lần khác cứ phải bày vẽ chuyện không ngừng.
Chương 229
Cả buổi sáng Cố Tư chỉ ở nhà, đến trưa, Tử Thư gọi điện đến như đã hẹn.
Nội dung chỉ là muốn mang mấy kiến trúc sư thiết kế đến cửa tiệm xem thử.
Mạnh Sướng đã đưa chìa khóa dự phòng cho Cố Tư, thực sự rất tin tưởng Cố Tư.
Cố Tư nhanh chóng đón xe đi đến cửa tiệm.
Mạnh Sướng không có ở đó, trong tiệm cũng không có bán gì, cũng đã vệ sinh sạch sẽ.
Cố Tư mở cửa, Tử Thư cùng vài người đi vào trong, bắt đầu công việc.
Những người thợ, thầy đó rất chuyên nghiệp, đo lường kích thước cửa tiệm, sau đó gõ gõ vào vách tường, lại nhìn đến vị trí điện nước.
Cố Tư đứng ngay cửa, nhìn đi nhìn lại cũng không hiểu gì, không dám đến gần làm phiền gì cả.
Tử Thư ở bên trong nhìn sơ một vòng, sau đó đi đến đứng bên cạnh Cố Tư, “Sắp tới sẽ rất bận đấy, cô muốn tự mình giám sát quá trình thi công, hay là để tôi”.
Không đợi Cố Tư trả lời, Tử Thư liền nói tiếp, “Tôi thấy cô xem cũng không hiểu, tôi đến sẽ hợp lý hơn, chủ yếu là cô phải tin tưởng tôi”.
Cố Tư phì cười, “Tôi tin tưởng anh, anh nói làm sao thì làm vậy, sau này nếu chỗ tôi làm ăn phát đạt, anh qua đây tôi sẽ…”
Cố Tư dừng một lúc, nhìn về hướng khác, “…Tôi sẽ giới thiệu bạn gái cho anh”.
Lần này Tử Thư bị chọc cho cười,”Thôi bỏ đi ha, cô xem bản thân cô còn chưa hiểu rõ tôi, lại còn đòi mai mối cho tôi”.
Những lời này, tự nhiên làm cụt câu chuyện.
Cố Tư giương mắt nhìn.
Tử Thư tiếp tục cười haha, “Nói đùa thôi, cô với chồng cũ không khác nhau lắm, tôi tin năng lực của cô, hoàn thành công việc này không thành vấn đề”.
Không biết anh ta đào đâu ra niềm tin với cô nữa, Cố Tư còn không nắm bắt được tình hình,nhưng anh ta lại có những tính toán kỹ lưỡng từ trước.
Cố Tư phủi tay, “Đừng nhắc tới anh ấy, nói tới là tôi lại thấy khó chịu”.
Hiện tại Trì Uyên có vẻ như muốn sống cùng với cô, nguồn gốc sâu xa cho việc này bản thân lại chưa từng nghĩ tới.
Những người thầy, thợ bước đến hỏi cô vài câu, Cố Tư không hiểu, hỏi gì cũng không biết
Cô nhanh chóng đưa số điện thoại của chủ thuê cho bọn họ, để người ta trực tiếp hỏi.
Cô quyết định đưa số điện thoại cho chủ nhà cho thuê để kiến trúc sư tự gọi hỏi chuyện.
Những người thầy, thợ sang bên cạnh gọi điện, Cố Tư nghĩ ngợi, liền nói ra sự việc Chương Tự Chi đã gọi điện cho mình.
Tử Thư không biết mối quan hệ giữa Cố Tư và Tự Chi, hai con mắt nhìn đến nỗi sắp rớt ra ngoài, “Cô với cậu út nhà họ Chương, sao lại có quan hệ tốt như vậy?”
Cố Tư cười, “Con người anh ta thực ra cũng tốt, không có kinh khủng như người ta nói”.
Tử Thư lắc đầu cười, “Có thể là đối tốt với cô, phiền phức mà anh ta gây ra thực sự rất nhiều”.
Cố Tư cũng không để ý quá nhiều, chỉ nói, “Đối tốt với tôi là được rồi, những thứ khác tôi không muốn để ý lắm”.
Vốn dĩ bạn bè cô không nhiều, có một Chương Tự Chi như vậy cũng rất vui rồi.
Tử Thư còn muốn nói gì đó, điện thoại ở trong túi lại đột nhiên reo lên.
Anh ta dừng lại sau đó lấy điện thoại ra, nhìn một chút rồi nghe máy.
Là Trì Uyên, chủ yếu chỉ hỏi tình hình bên đây như thế nào.
Tử Thư nói chuyện một lúc, những người thợ nói rằng nhìn chung cứ theo bản vẽ mà làm, một số nơi có kích thước không giống, nhưng cũng không phải là trở ngại gì lớn.
Đến đây Trì Uyên yên tâm rồi, sau đó thuận miệng hỏi một câu, Cố Tư có ở bên đó không.
Cố Tư nghe thấy hết những lời nói trong điện thoại của Trì Uyên, liền hắng giọng, “Tôi ở đây, anh có việc gì muốn nói với tôi sao?”
Tử Thư thấy vậy, đưa máy cho Cố Tư.
Cố Tư cứ alo một hồi thì nghe thấy Trì Uyên nói, “Tối nay tôi đi tiếp khách, có lẽ sẽ không về ăn cơm, cô nhớ ăn tối xong thì khóa cửa lại cẩn thận”.
Cố Tư à một tiếng, vốn dĩ định nói, tối nay mình cũng có việc, rốt cuộc suy nghĩ một lúc, những chuyện như này cũng không cần thiết nói với anh ta.
Cuối cùng chỉ nói, “Được, tôi biết rồi”.
Trì Uyên chỉ muốn nói với Cố Tư như vậy, dặn dò xong liền cúp máy.
Cố Tư trả điện thoại lại cho Tử Thư, rồi đứng ở kế bên phụ trách giám sát mấy người thợ đang làm việc trong tiệm.
Không biết vì sao, nhưng cô cảm thấy chẳng có hứng thú gì.
Cố Tư nói với Tử Thư, “Tôi đi làm thêm một chiếc chìa khóa mới, lát nữa sẽ đưa anh chìa mới, sau này anh cứ tự nhiên mà vào.”
“Sao cô không đem cả cửa tiệm này cho tôi luôn đi” Tử Thư bật cười.
Cố Tư trố mắt nhìn, “Anh nghĩ hay quá nhỉ”
Nói xong liền vẫy tay, xoay người đi ra ngoài.
Cố Tư không biết gần đây có tiệm làm chìa nào, chỉ có thể đi sát lề đường, vừa đi vừa nhìn.
Con đường này có đi qua vài lần rồi, nhớ man mán là có một con hẻm, trong đó người ta bày sạp rất nhiều.
Không vội vàng, đi đi dừng dừng, rốt cuộc tìm không thấy tiệm làm chìa nào, trái lại còn nhìn thấy người quen.
Nói là người quen, mà cũng không phải là quen lắm.
Bà hai của nhà họ Trì.
Mẹ của Trì Cảnh.
Trước đây Cố Tư gọi bà ấy là thím hai.
Có điều mẹ của Trì Cảnh rõ ràng cũng xem thường Cố Tư, lúc trước ở nhà tổ, mỗi lần trông thấy Cố Tư đều giả vờ như không thấy.
Còn chẳng thèm nhìn Cố Tư lấy một cái.
Cho nên hiện tại Cố Tư cũng không muốn gặp bà ấy.
Vốn dĩ cô và Trì Uyên ly hôn rồi, cho nên cũng chẳng còn họ hàng thân thích gì với bà hai nữa.
Xem như hai người chỉ là những người xa lạ.
Cố Tư giả vờ không nhìn thấy, cứ vậy đi thẳng về phía trước, có điều mới bước được vài bước, đột nhiên lại nghe thấy có người gọi mình.
Âm thanh này, Cố Tư rất quen thuộc.
Là Trì Cảnh, anh ta nói to, “Cố Tư, Cố Tư”.
Bây giờ có muốn giả bộ không thấy cũng không được.
Cô dừng lại, xoay người tìm kiếm giọng nói đó.
Không biết từ khi nào Trì Cảnh đã chạy đến, đứng cạnh bà hai.
Bà hai nhìn thấy cô ấy, vẻ mặt thật khó coi.
Cố Tư thở dài, vì Trì Uyên, hay là cứ bước đến đó vậy.
Cô hiện tại vẫn là bà nhỏ của nhà họ Trì, những phép tắc quy định vẫn còn tồn tại.
Bà hai đang cầm trên tay một vài túi mua sắm, xem chừng vừa mới đi mua đồ xong.
Cố Tư không chào hỏi bà hai, lại trực tiếp trò chuyện với Trì Cảnh, “Sao lại đột nhiên ở đây thế?”
Trì Cảnh a một tiếng, “Buổi trưa đi ăn cơm cùng với mẹ, đúng lúc chuẩn bị quay về công ty, không ngờ lại được gặp cô”.
Cố Tư chỉ cười, “Ra là thế”.
Trì Cảnh lại nói, “Sắp tới sinh nhật của cha rồi, tôi bàn bạc với Trì Uyên rồi, lúc đó hai người qua sớm một chút”.
Cố Tư gật đầu, “Được, nhất định sẽ qua”.
Bà hai không nói gì, đợi đến khi Cố Tư và Trì Uyên nói xong, bà ấy liền vỗ vào cánh tay của Trì Cảnh, “Mẹ đi trước đây”.
Chiếc xe đỗ bên cạnh, Cố Tư nhận ra, là xe riêng của bà hai.
Bà hai nhanh chóng ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn Trì Cảnh một lần.
Trì Cảnh chỉ cười, chậm rãi đóng cửa xe lại.
Đợi đến khi xe của bà hai rời đi, Cố Tư mới thở phào nhẹ nhõm, “Cậu cũng nhanh trở về công ty đi”.
Trì Cảnh không có hành động gì, cười với cô, “Cô ở đây làm gì thế, hình như là đang tìm gì đó”.
Cố Tư gật đầu, “Muốn làm chìa khóa, nhưng không tìm thấy chỗ nào cả”.
Trì Cảnh ngây người, “Trùng hợp vậy, lúc nãy vừa ăn trưa xong có nhìn thấy một chỗ, tôi đưa cô đi nhé?”
Cố Tư đồng ý, “Được thôi”.
Trì Cảnh dẫn Cố Tư đi đến một con phố nhỏ, trên phố đều là những sạp hàng nho nhỏ.
Sạp làm chìa lại ở vị trí sát ở bên trong.
Trì Cảnh đứng một bên, “Lần trước cô có nói là mở tiệm gì đó, gần đây không?”
Cố Tư gật đầu, “Đúng rồi, khi nào cửa tiệm hoạt động thì ghé chơi, miễn phí cho cậu”.
Trì Cảnh bật cười, “Được thôi, cô nhất định phải mời tôi đến đấy”.
Chương 230
Cố Tư không nghe ra ý tứ khác trong lời nói của Trì Cảnh, rất nghiêm túc gật đầu: “ Tôi nhất định sẽ mời anh, yên tâm đi.”
Trì Cảnh và Cố Tư cầm theo chìa khóa, đi theo Cố Tư đến cửa hàng.
Tử Thư đang đứng ở cửa, nhìn kiến trúc sư bên trong không biết tính toán cái gì.
Cố Tư nhanh chân bước tới: “Tử Thư, chìa khóa này.”
Tử Thư quay đầu lại, nở nụ cười: “Cô đi đánh thêm một cái chìa khóa thôi, tại sao lâu như vậy…”
Lời nói phía sau anh ta không nói ra, ánh mắt từ trên người Cố Tư, chuyển sang người Trì Cảnh phía sau cô cách không xa.
Tử Thư mím môi được hai dây mới mở miệng: “ Quản lý Trì.”
Trì Cảnh cười cười, đi tới, dừng sau lưng Cố Tư: “ Tôi nghe nói Cố Tư mở tiệm, đi tới xem một chút.”
Nói rồi anh ta quay đầu nhìn Cố Tư: “ Tốt rồi, vậy tôi đi trước.”
Cố Tư ừ một tiếng: “ Đi đường cẩn thận.”
Trì Cảnh gật đầu, xoay người đi qua đường, xe của anh ta dừng ở cách cửa nhà hàng đó không xa.
Cố Tư còn chăm chú nhìn bóng lưng của Trì Cảnh, Tử Thư liền mở miệng: “ Cô làm sao lại đi cung với Trì Cảnh ?”
Cố Tư không ngờ nhìn sắc mặt của Tử Thư: “ Tình cờ gặp phải, vừa mới gặp trên đường đúng lúc anh ta ăn xong cơm đi ra, vừa gặp nên nói chuyện vài câu, có gì không được sao?”
Tử Thư có chút không vui: “Sau này cô cách xa Trì Cảnh một chút, cô với anh ta đừng tiếp xúc gần quá.”
Cố Tư đều cười: “Anh sao mà giống Trì Uyên vậy,tôi với Trì Cảnh có thân thiết thì sao, làm sao thế, sợ tôi coi Trì Cảnh là lốp xe dự phòng? Các anh bớt quan tâm đi, tôi vừa mới trèo ra ngoài cũng không muốn nhảy lại vào hố lửa nhà họ Trì đâu.”
Tử Thư nhìn chằm chằm Cố Tư một lúc, mới thở dài một hơi, “ Cũng đúng, cô là người sáng suốt, chuyện này, cũng không cần lo lắng.”
Nói xong, anh ta cầm lấy chìa khóa: “ Được rồi, tôi ở đây cũng xong việc rồi, tôi phải về công ty, còn cô, là về nhà hay cùng tôi đến công ty?”
Đến công ty nhà họ Trì làm cái gì, Trì Uyên buổi tối hôm nay đi tiếp khách, cô đi qua vào giờ chiều, rồi buổi tối lại tự mình về nhà?
Không phải bị bệnh sao.
Cố Tư xua tay: “ Không cần quản tôi, tôi về nhà, anh đi trước, tôi tự mình đi taxi.”
Tử Thư làm sao có thể để Cố Tư đi taxi, anh ấy đương nhiên là lấy xe đưa Cố Tư về nhà rồi.
Cố Tư thật ra là không quá muốn về nhà, cô cũng không biết mình muốn làm cái gì.
Thời gian nhiều, so với tiền trong tay cô còn nhiều hơn, nhưng lại đột nhiên không có bất kì việc gì để làm.
Cố Tư được Tử Thư đưa vè tới nhà, quyết định vào thư phòng xem đề thi.
Như thế lề mà lề mề một mạch tới chạng vạng tối, Chương Tự Chi liền điện tới.
Anh ta nói nhà họ Tùy bên kia gọi điện cho cha anh ta, nói là tại cái gì hải yến lâu mở phòng riêng, muốn mời ông già qua bên đó dùng bữa.
Ý này là muốn Cố Tư đi qua.
Cố Tư à một tiếng: “ Vậy anh có cùng cha anh nói tôi sẽ đến không?”
“ Nói rồi, tôi nói mang bạn của tôi tới, cha tôi rất vui vẻ.” Chương Tự Chi không hiểu còn có chút dương dương tự đắc.”
Cố Tư có chút muốn cười, cha anh ta cũng vui vẻ quá, có thể không phải bởi vì anh danh tiếng quá kém, không dễ dàng gì, cuối cùng cũng có bạn bè rồi.
Cố Tư gật đầu, “Được rồi, bảo lái xe nhà anh sang đón tôi đi, hiện tại tôi sẽ đi chuẩn bị một chút.
Cúp điện thoại, Cố Tư nhanh chóng lên lầu đi trang điểm, sau đó thay quần áo.
Trong trường hợp này, chắc là cô phải mặc mấy bộ quần áo mà từ nhà tổ nhà họ Trì sang.
Mặc dù cô không thích, kiểu dáng vẻ yểu điệu tiểu thư này, nhưng tin rằng nhà họ Tùy nhà họ Chương cũng sẽ thích kiểu này.
Cô lựa chọn một bộ kiểu dáng nhẹ nhàng hợp ý một chút, đã chuẩn bị xong, liền ra sân đứng.
Chương Tự Chi tới cũng nhanh chóng, tự anh cũng đi xe tới.
Cũng giống Cố Tư, anh cũng thay đổi quần áo.
Cố Tư từ trên xuống dưới dò xét anh: “ Cái dây xích vàng lớn có thể bỏ đi thì tốt hơn.”
Chương Tự Chi vỗ vỗ dây xích vàng lớn bên xương quai xanh của mình, cười hì hì: “ Cái này là biểu trưng cho thân phận của tôi, cô hiểu không?”
Cố Tư đi qua, chỉnh lại cổ áo một chút cho Chương Tự Chi: “ Anh rõ ràng về ngoài rất đẹp trai, thực sự ăn mặc đàng hoàng, xem xem cũng là quý công tử nhà giàu, mà cứ muốn hướng tới dáng vẻ lưu manh làm cái gì?”
Chương Tự Chi chằm chằm nhìn Cố Tư một tí, lần này không cười hi hi ha ha, mà mím môi: “nói cũng đúng.”
Hai người lên xe.
Cố Tư nghĩ cởi giày, nghĩ ngồi xếp bằng, kết quả cái váy này làm giới hạn di chuyển của cô.”
Cô dựa lưng vào ghế ngồi: “ Anh có biết đối phương có những ai đi không?”
Chương Tự Chi hừ hừ một chút: “ Ông Tùy đi, không biết ông cụ nhà ông ta có mặt không, trước mắt thì biết một người này.”
Cố Tư gật gật đầu, không nói chuyện.
Xe đi tới cửa một khách sạn xa hoa trong thành phố.
Cố Tư nheo mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn một chút, chép miệng một chút: “ Ăn một bữa ở đây, chắc sẽ tốn rất nhiều tiền.”
Chương Tự Chi đẩy cửa xuống xe, căn bản không coi là chuyện to tác gì: “không đắt, ở đây còn không phải khách sạn đắt nhất.”
Cố Tư bĩu môi, đi theo xuống.
Người giữ cửa ở cửa, nhìn thấy Chương Tự Chi lập tức hướng phía đại sảnh bên kia hô một tiếng quản lý.
Vài giây sau liền có người tới: “Cậu Chương, tới đây, tới đây, mời vào bên trong, mọi người trong riêng đã đến hết rồi, chỉ đang đợi ngài.”
Chương Tự Chi Ừ một tiếng, vung cánh tay rồi tiến vào trong.
Đại sảnh bên này vàng son lộng lẫy, có cảm giác rất quý phái, trang nhã.
Cố Tư ngay ngắn đi theo Chương Tự Chi đi thang máy bên kia.
Đi đến thang máy, còn có người đang đợi, dẫn Chương Tự Chi và Cố Tư đi tới cửa phòng.
Chương Tự Chi trực tiếp đẩy cửa phòng ra, liền nghênh ngang đi vào.
Phòng rất to, bên trong trang trí rất phong cách, nhìn không giống khách sạn.
Giống như phòng ăn trong nhà, cảm giác còn rất ấm áp.
Bên trong phòng cũng có nhiều người, Cố Tư liếc mắt, đã thấy ông Tùy .
Bên cạnh ông không phải Tùy Thanh, mà là bà Tùy.
Chương Tự Chi toe toét cười tiến vào: “ ai da, người đều đến đủ rồi à.”
Anh quay đầu nhìn Cô Tư một chút, sau đó kéo cánh tay cô lại, “Đến đây nè, vào đây, đừng ngại ngùng, cũng chỉ là bữa ăn bình thường thôi.”
Cố Tư chưa từng gặp qua ông Chương, nhưng bàn cơm này chỉ có vài người như vậy, vừa liếc mắt cũng có thể nhận ra.
Ông Chương không biết có phải vì nguyên nhân nhìn rất thận trọng hay không, so với Chương Tự Chi này, chẳng giống anh ta điểm nào.
Ngồi bên cạnh ông Chương là một cô gái tuổi không lớn lắm, nhưng nhìn rất nghiêm túc, tây phục giày da.
Cố Tư vừa đi theo bước vào, biểu tình của hai vợ chồng nhà họ Tùy này liền thay đổi.
Cố Tư xém tí nữa cười ra tiếng, trong lòng hai vợ chồng già này đoán chừng đang chửi cô đi, làm sao ở chỗ nào cũng đều có thể gặp được cô.
Chương Tự Chi lôi kéo Cố Tư đi qua, để cô ngồi cạnh bên cạnh cô gái trẻ tuổi kia.
Tiếp đến Cố Tư nghe thấy Chương Tự Chi mở miệng: “ chị ba, chị cũng theo cha tới à, em còn tưởng rằng chị cả cơ.”
Cô Ba nhà họ Chương liếc mắt nhìn Chương Tự Chi: “ thật không ngờ loại người như chú mà cũng có bạn bè, thật là không như chị nghĩ.”
Sau đó cô liếc nhìn Cố Tư một chút, lông mày nhếch lên: “ Cô Trì? Sao cô tự nhiên làm bạn bè của em trai tôi, hay là cô bị bắt cọc đến đây?”
Cố Tư thuận theo cô Ba mà nói: “ Đúng vậy, anh ta vừa rồi lái xe tới nhà tôi, dùng súng chỉ vào người tôi, bắt tôi phải đi cùng đến hỗ trợ anh ta.”
Cô Ba nhà họ Chương liền cười một cái: “Cô với em trai tôi đúng là một kiểu giống nhau mà.”
Lời này cũng không biết là khen cô, hay chê cô.
Sau đó cô Ba lại nói:” Ngài Trì không tới nhỉ, yên tâm để em trai tôi mang cô đến đây như vậy? Cô cũng nên biết, cái thứ khốn nạn này của nhà tôi có thể làm ra chuyện không giống người đâu đấy.”
Chương 231
Cố Tư nhìn cô Ba nhà họ Chương, không hiểu vì sao có chút thích thú.
Một cô nàng trông khá lạnh lùng, nhưng nói chuyện lại rất hài hước.
Biểu cảm của vợ chồng họ Tùy bên đó không được tốt.
Ông Tùy cầm ly trà nhấp một ngụm, ánh mắt trầm xuống.
Nhà họ Tùy cùng nhà họ Chương không có bất kì giao dịch làm ăn nào, quyền lợi cũng không có mối liên hệ với nhau.
Sỡ dĩ hôm nay họ đến đây, thực sự là muốn hành động trước, ngăn chặn phát sinh một số chuyện.
Kết quả dường như là đã hành động muộn một bước.
Ông Tùy nhìn Chương Tự Chi, không hiểu kẻ không ra gì này, tại sao lại bảo vệ Cố Tư một người có bối cảnh gia đình, học vấn, cách cư xử ăn nói và giáo dưỡng đều tầm thường quê mùa như vậy.
Thật là khiến bọn họ ức chế.
Ông Chương tuổi cũng khá lớn, thiếu chút xíu là lên bàn thờ mà vái lạy.
Ông nhìn Chương Tự Chi, lại nhìn Cố Tư, rất hài lòng.
Bạn bè Chương Tự Chi rất ít, chỉ có hai người được gọi tên, nhưng cũng đều không dẫn đến những bữa ăn riêng tư như thế này.
Con trai mình có tính cách gì, ông Chương vẫn là rõ ràng.
Bây giờ cuối cùng cũng có người sẵn lòng để ý anh ta, ông cũng rất vui.
Ông nhìn Cố Tư: “Cháu là con dâu nhà họ Trì?”
Ông lâu rồi không xem qua tin tức, công ty giao cho bốn cô con gái chăm lo, ông đã hoàn toàn nghỉ hưu rồi.
Cố Tư mỉm cười: “Vâng, chồng cháu là Trì Uyên, hiện tại đang ở trong công ty nhà họ Trì.”
“Trì Uyên, ta biết ta biết, chàng trai này không tồi, quan hệ với Tự Chi nhà chúng ta cũng tốt.” Ông Chương cười ha ha.
Chương Tự Chi vội vàng mở miệng nói: “Mấy ngày trước con còn đi tới nhà họ ăn cơm, tiểu Tư Tư tự mình nấu, mùi vị rất ngon.”
Cô Ba Chương ở bên cạnh lạnh lùng mở miệng nói: “Có tiến bộ nha, cuối cùng cũng có người bằng lòng cho em bước vào cửa nhà họ.”
Chương Tự Chi rõ ràng là có chút sợ hãi với người chị ba này, chỉ thở dài cười khổ, không dám phản bác.
Ông Chương không ngừng gật đầu: “Ta thoạt nhìn liền thích cô bé này, trông rất xứng đôi với Trì Uyên, hôm nào đó các cháu cùng nhau đến nhà ta làm khách.”
“Vâng ạ.” Đôi mắt Cố Tư cười cong lên.
Bà Tùy bên kia bĩu môi nhìn chằm chằm Cố Tư.
Mọi thứ dường như khiến cô đi trước được một bước, là vì quan hệ của Chương Tự Chi, nhà họ Chương này, rõ ràng có có ấn tượng tốt với cô.
Mà sau này, vẫn còn nhiều việc khó khăn.
Ông Chương và Cố Tư nói xong, vội vàng chú ý một chút đến hai vợ chồng nhà họ Tùy: “Đến đây đến đây, giới thiệu cho mọi người một chút, hai vị này là Tùy…..”
“Con biết rồi, hai hôm trước vừa mới gặp qua, có phải không?” Chương Tự Chi tùy tiện mở miệng: “ Bữa ăn trước, đã gặp nhau rồi, con đều quen cả.”
Ông Chương một chút cũng không cảm thấy nghĩ rằng thái độ của Chương Tự Chi là không đúng, chỉ là hơi ngạc nhiên: “Mọi người đã gặp nhau rồi à, vậy khá có duyên đấy.”
Chương Tự Chi giễu cợt, không nhẹ không nặng.
Làm cho ông Tùy trực tiếp nhíu mày.
Mặc dù ông không thích Chương Tự Chi, những trước giờ cũng Chương Tự Chi không có quen biết gì.
Hai người không qua lại, không hề có mâu thuẫn.
Nhưng Chương Tự Chi này rõ ràng là có thái độ đối với người nhà họ Tùy, có chút không thân thiện.
Ông Tùy chuyển ánh mắt sang người Cố Tư: “Cô Cố cùng cậu Chương đến đây à,A Uyên đâu, sao không đi chung.”
Cố Tư hiểu ý ông Tùy, dẫu sao cô đã kết hôn rồi, một người như vậy đi theo một người đàn ông khác tham dự bữa tiệc của người nhà cùng người khác, luôn luôn không thích hợp.
Cố Tư vẫn cười như cũ, cô hôm nay cũng là phong cách quý cô.
Cô trước tiên “a” một tiếng: “Chồng tôi hôm nay có đi tiếp khách, thật sự tôi vốn dĩ không muốn tới đây, nghĩ có thể là một bữa ăn thân mật của mọi người, nhưng lão Chương bắt buộc tôi cùng đi tham dự cuộc vui, nói không phải là bữa tiệc trang trọng, rất bình thường.”
Xưng hô lão Chương này của cô, làm cho biểu cảm cô ba Chương ngưng lại.
Cô ấy liếc nhìn Chương Tự Chi, Chương Tự Chi không biết xấu hộ một mực nhìn Cố Tư cười.
Cô ba Chương lại quay sang nhìn Cố Tư, biểu hiện của Cố Tư đúng mực, một chút cũng không áy náy.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hỗn thế ma vương* nhà mình, dường như cuối cũng gặp được khắc tinh, có người thu thập rồi.
(hỗn thế ma vương*: ví với kẻ gian ác chuyên làm hại nhân dân.)
Ông Tùy ý muốn cười không cười, lại không nói gì nữa.
Cô ba Chương “ừ” một tiếng: “ Quả thực không phải bữa tiệc trang trọng, một bữa riêng tư, đến đúng lúc, nhiều người vẫn đông vui hơn.”
Lời này, liền khiến cho vợ chồng họ Tùy cảm thấy càng khó chịu.
Đây là không xem trọng họ.
Cố Tư mỉm cười nói cảm ơn.
Người đã đông, phục vụ đem menu qua bắt đầu chọn món.
Chương Tự Chi sợ thất lễ với Cố Tư, cầm menu giới thiệu kĩ.
Cố Tư tùy tiện chọn hai món liền nói được rồi.
Đợi chọn món xong, cô ba Chương nhìn ông Tùy: “Nghe nói nhà họ Tùy gần đây vừa có quan hệ hợp tác với nhà họ Trì, còn chưa chúc mừng ngài Tùy.”
Ông Tùy cười ha ha hai tiếng: “Việc hợp tác này, là đôi bên cùng có lợi, thị trường bây giờ không dễ làm, luôn phải tìm thực lực ngang nhau, cùng nhau bảo vệ vị trí của mình mới được.”
Lời nói này, có nội dung trong đó.
Cô ba Chương cười, gật đầu nói một câu cũng được, không biết có phải phụ họa câu nói của ông Tùy hay không.
Chương Tự Chi nghe không hiểu những chuyện này, liền tiến lại gần Cố Tư nói chuyện phiếm.
Anh ta hạ thấp giọng, hỏi Cố Tư Trì Uyên tối nay thực sự là có đi tiếp khách hay không.
Điều này Cố Tư cũng không biết, anh nói mình có đi tiếp khách, ai biết có phải dành thời gian ra ngoài làm việc gì khác hay không.
Chương Tự Chi lấy điện thoại ra,đặt xuống bàn: “Hay là, tôi gởi tin nhắn hỏi?”
Cố Tư không ý kiến, nhún vai một cái: “Tùy anh.”
Chương Tự Chi cười hi hi, dưới bàn gởi tin nhắn cho Trì Uyên,sau đó anh ta lại nói: “Hôm nay cô bận gì vậy? Thực sự trưa nay tôi buồn chán, muốn tìm cô chơi.”
Cố Tư đặt tay lên bàn, chống cằm, hơi nghiêng người về phía Chương Tự Chi,trong mắt mang ý cười: “Anh tìm tôi, tôi cũng không có thời gian để ý đến anh, trưa nay tôi đi đến chỗ cửa hàng, bắt đầu trang trí rồi.”
“ Nhanh như vậy sao.” Chương Tự Chi lập tức nói tiếp: “Có chỗ nào cần tôi giúp không, cô chỗ nào không hiểu, tìm tôi tìm tôi, tôi đều có giải quyết.”
Cố Tư cười thành tiếng, nhìn Tiểu gia họ Chương này, thật sự không giống lời đồn.
Một người khá thật thà chất phác.
Giọng nói Cố Tư nhẹ nhàng: “Không cần, tôi có việc gì, tìm Trì Uyên là được rôi, anh là át chủ bài*,cho nên tôi không cần anh.”
(át chủ bài*ví với người có sức mạnh có uy quyền nhất)
Này rõ ràng là một câu nói đùa, nhưng Chương Tự Chi thật sự rất vui: “Thật vậy à, được, có câu nói này của cô, sau này cô làm gì, kêu tôi một tiếng, tôi đảm bảo sẽ có người đóng góp tiền, sức lực.”
Cố Tư nhìn chằm chằm Chương Tự Chi một hồi lâu, khóe miệng vểnh lên: “Được, anh đừng quên nha.”
Chương Tự Chi ngay lập tức chuyển chủ đề, giọng điệu gian xảo: “Cổ tiểu Tư, cô nói thật với tôi đi, cô thật sự không có chị em gì sao, giới thiệu cho tôi làm quen làm quen chứ”
Nụ cười trên mặt Cố Tư thu hồi ngay lập tức, cô có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*: “vừa rồi cảm thấy anh giống người, anh nhìn xem, mới một phút anh cũng không giữ nổi,”
(chỉ tiếc rèn sắt không thành thép *ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
Chương Tự Chi cười hi hi: “Quan trọng là lời trong lòng nha, giấu không được.”
Ông Chương bên cạnh thu hồi ánh mắt.
Ông là lần đầu tiên thấy tổ tông nhà mình, ở trước mặt người khác biết điều như vậy.