Cố tư hơi mệt: “Thím à, cháu muốn nghỉ ngơi một chút, đi lại xa như vậy cháu hơi mệt”
Thím Hà liền gật đầu: “ đúng đúng đúng, Xem xem thế mà thím cũng quên mất, Cháu cứ nghỉ ngơi trước đi thím sẽ mang đồ ăn sang cho cháu”
Trong sân còn có người khác, năm đó khi ông nội qua đời Cố Tư đầu óc quay cuồng, đều là những người này giúp lo liệu tang lễ của ông nội Cũng biết rằng bây giờ Cố Tư chỉ còn một mình, những người trong làng này đều muốn đến thăm cô.
Cố Tư bê ghế ra cho mọi người ngồi, sau đó một mình ngồi trong sân.
Một người lớn tuổi nói rằng một thời gian mẹ của Cố Tư đã đến đây, xem ý tứ là bà ta muốn nhận Cố Tư.
Thím Hà vừa hay bê thức ăn sang “nhận lại? nghĩ hay vậy, bây giờ sống không tốt, biết được con gái được gả cho nhà giàu liền trở về, trước đây đi đâu vậy”
Ông lão thở dài tiếp tục nói với Cố Tư: “Lần trước mẹ cháu trở về, tôi xem ăn mặc cũng không được tốt. chắc là sau nhiều năm cuộc sống cũng không ra gì. Chuyện này chúng ta người ngoài không thể tham gia với cháu, chỉ nói cho cháu biết. Cố Tư, cháu cũng không người thân nào khác, những người già như chúng ta đều nhìn cháu lớn lên chỉ cần cháu nói, chúng ta sẽ ra mặt thay, không để cho cháu khó xử.
Cố Tư lại rơi ngước mắt, cố gắng kìm chế: “cháu không quen bà ta”
Cô quyết định như vậy mọi người đều có thể hiểu được, người bên cạnh nói theo: “không quen là đúng, khổ ông nội cháu qua đời, 2 người vô lương tâm đó không không trở về xem thế nào, bây giờ cô có một gia đình tốt, cô nói xem bên phía nhà trai sao lại không có ai về cùng, hay là thấy cô không còn người thân nên không coi cô ra gì”
Ông lão nhanh chóng trừng mắt: “Trụ Tử, đừng nói linh tỉnh”
Cố Tư mím môi, cũng biết trong mắt người khác một mình cô trở về thờ cúng rất là không đúng phép tắc.
Người nhà họ Trì trước nay đều chưa đến đây.
Năm đó ông nội qua đời, thực ra bên phía nhà họ Trì cũng định đến giúp Cố Tư lo liệu hậu sự.
Nhưng lúc đó ông cụ nhà họ Trì cũng bệnh nặng, cấp cứu đến mấy lần, bên đó cũng không có tinh thần quan tâm tới việc của cô.
Một lúc sau ông lão lại nhìn Cố Tư: “tiểu Tư à, có phải cuộc sống không được tốt”
Cố Tư ngước mắt: “không có, cháu sống rất tốt, cháu tự mở một cửa hàng ở đó, thu nhập cũng cao, cháu rất tốt”
Thím Hà bê thức ăn vào nhà, cũng biết rằng bất kể tốt hay không Cố Tư cũng sẽ không nói nhiều, vì vậy bà nói: “được rồi mọi người, tiểu Tư cũng mệt rồi, để cô ấy nghỉ ngơi trước đã, chúng ta đến sau, người thì ở đây, có lẽ không rời đi ngay”
Những người đó ngay khi nghe thấy lời đó liền đứng dậy, từng người một dặn dò Cố Tư phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Đều là người làng, mọi người đều lương thiện.
Cố tư tiễn họ về, sau đó quay về phòng.
Trong phòng của ông nội, có một khung ảnh cũ đơn giản trên tường, trong đó là một bức ảnh đã được chụp cách đây rất nhiều năm.
Cố Tư lúc đó chắc mới mười hai, mười ba tuổi, đang dựa vào lòng ông nội, ông cụ Cố tóc vẫn còn đen nhánh, nhìn vào máy ảnh với nụ cười trên môi.
Cố Tư sờ bụng, nhìn chằm chằm vào khung ảnh hồi lâu cũng không biết đang nói chuyện với ai. “Nhìn xem, đây là người đã bảo vệ mẹ hơn 20 năm. Con sau này phải nhớ ông ấy.”
Cố Tư ăn một chút rồi nằm xuống hôm nay leo núi thật sự rất mệt, cô nằm một chút đã ngủ say, ngủ một mạch đến tối.
Bên ngoài trời cũng đã tối, Cố Tư bị tiếng điện thoại làm tỉnh giấc, cô cũng không xem ai gọi, cầm lên nghe “Có chuyện gì?”
Bên kia là tiếng Trì Uyên: “Cố Tư”
Cố Tư ưm một tiếng, kết quả Trì Uyên chỉ gọi cô một câu sau đó không có động tĩnh gì Cố Tư mơ hồ: “anh có việc?”
Một lúc sau Trì Uyên mới nói không sao, bây giờ chỗ của anh rất yên tính, xung quanh cũng không có tiếng động.
Cố Tư cũng không nghĩ nhiều: “tôi đang ngủ, không có việc gì thì tôi tắt máy”
Trì Uyên nói được, sau đó liền tắt máy Cố Tư bỏ điện thoại xuống, lại ngủ một lúc nữa mới tỉnh Thực ra cũng không có việc gì làm, cô dọn dẹp vệ sinh một chút, sau đó ngồi trên giường ngẩn ngơ.
Môi trường sống ở đây đã khác trước rất nhiều, muốn gì cũng không có, nhưng lại khiến cô rất yên bình.
Cố Tư ra sân, ngồi vào ghế và nhìn lên bầu trời đen kịt.
Bên phía cửa hàng có Mạnh Sướng trông coi cô thực sự rất yên tâm, bây giờ trong bụng có em bé, cô không muốn quay lại đó nữa.
Nếu như nhà họ Trì biết cô mang thai, chưa nói đến việc có chấp nhận cô hay không, nhưng chắc chăn đứa con trong bụng sẽ bị bắt về.
Bây giờ cô không có ý định quay lại với Trì Uyên, đương nhiên cũng không muốn rời xa đứa bé.
Cô muốn cùng con ở lại đây.
Nhưng sẽ có chút phiền phức, nếu như Trì Uyên tích cực sẽ không dễ bị lừa, với lại cô cứ ở lại không đi, người trong thôn không biết sẽ nghĩ gì.
Cố Tư dựa lưng vào ghế, đến khi mọi nhà đều đi ngủ, mới quay người vào nhà.
Buổi tối cô ngủ rất ngon, có thể do ban ngày quá mệt. ngủ mộ mạch đến sáng, sau đó bên ngoài bắt đầu ồn ào.
Thím Hà đến gõ cửa: “tiểu Tư ơi, Tiểu Tư, cháu mau ra đây, nhanh lên”
Cố Tư ngơ ngác đi tới mở cửa, đứng ở cửa không mở mắt ra được, “thím à, sao thím lại hoảng hốt như vậy.”
Thím Hà nhìn cô chằm chằm, mặt rất vui vẻ: “tiểu Tư à, cháu có người nhà đến”
Cố Tư ngạc nhiên, chưa hiểu ý của câu nói này.
Cô có người nhà đến?
Nhà cô ngoài cô ra cũng không có ai nữa.
Thím Hà thấy Cố Tư chưa tỉnh, liền nhanh chóng kéo tay cô ra ngoài: “cháu ra xem, kia có phải là chồng cháu tìm đến đây, cháu nhìn xem đang lái xe kìa”
Cố Tư đang chìm trong mơ màng, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô bị thím Hà kéo đi đến tận cổng làng.
Chỗ cổng làng đã có rất nhiều người vây quanh, thím Hà nói một câu cho mọi người nhường đường: “tránh tránh, tiểu Tư đến rồi”
Phía sau đám đông có một chiếc ô tô đang đậu, bên cạnh có một người đứng cạnh xe, người nhìn bụi mù.
Cố Tư cảm thấy bản thân tư nhiên bất động, nhìn chằm chằm Trì Uyên: “sao anh lại đến đây”
Trì Uyên vẻ mặt mệt mỏi: “không yên tâm về em, nên đến”