Ông cụ ngồi trên ghế sô pha nhìn Tùy Mị, “Không đi ăn tối sao?”
“Cháu ăn rồi ạ.” Tùy Mị đặt túi xuống rồi cũng ngồi ở trên sô pha, còn duỗi eo cho đỡ mỏi, “Ăn xong cháu trở lại ngay đấy ạ.”
Ông cụ Tùy nhìn cô ta, “Không phải là đi ăn đồ Nhật à?”
Tùy Mị a một tiếng, “Không ạ. Cháu có hỏi Trì Uyên bọn họ rồi, họ nói không muốn qua bên kia lắm, cho nên vẫn ăn ở chỗ đặt lúc đầu.”
Cô ta giả vờ như không hiểu nhìn ông cụ, “Có chuyện gì sao ạ? Sao ông cứ băn khoăn vấn đề này mãi vậy ạ?”
Ông cụ Tùy nói câu không có việc gì, sau đó liền không nói lời nào nữa.
Tùy Mị dựa người trên ghế sô pha, nhìn qua dường như hơi buồn ngủ.
Ông cụ Tùy nhìn cô ta một chút rồi nói, “Mệt thì đi nghỉ ngơi đi, cả ngày này cháu cũng bận nhiều rồi.”
Tùy Mị ừm một tiếng rồi đứng lên.
Chỉ là cô ta còn chưa kịp đi đến chỗ cầu thang, Tùy Tĩnh từ bên ngoài đi vào. Trạng thái cậu ta nhìn không tốt lắm, lúc đi vào liền ném cặp sách lên ghế sô pha.
Tùy Mị dừng chân lại, “A Tĩnh, có chuyện gì vậy?”
Tùy Tĩnh nói câu phiền phức, sau đó trực tiếp ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Dường như ông cụ biết Tùy Tĩnh có chuyện gì, ông cụ quay đầu nhìn Tùy Tĩnh một chút, “Mệt rồi đúng không? Mệt thì đi lên nghỉ ngơi một chút đi.”
Tùy Tĩnh cũng mười sáu mười bảy tuổi, dường như có xuất hiện một số cảm xúc nổi loạn của tuổi vị thành niên.
Cậu ta nói, “Không nghỉ ngơi, cháu mà nghỉ ngơi lại làm không hết việc, làm không hết lại bị ông nhắc nữa.”
Ông cụ cau mày, “Bị ông nhắc tới còn không phải do cháu mãi không chịu tiến bộ à? Cháu có biết là bên phía công ty có rất nhiều việc hay không hả? Bây giờ có ông và chị cháu giúp đỡ quản lý nhưng tương lai tất cả sẽ phụ thuộc vào cháu.”
Tùy Tĩnh có vẻ không muốn nghe những lời này, cậu ta hừ một tiếng, “Tại sao lại phải phụ thuộc vào cháu chứ? Nếu cháu không tiếp quản chuyện ở công ty thì công ty này phải phá sản luôn à?”
“Cháu đang nói nhảm cái gì vậy.” Ông cụ Tùy lập tức đứng dậy.
Tùy Tĩnh sau đó cũng đứng lên không nhân nhượng chút nào mà cãi, “Không phải trước kia ông nói chị cháu sẽ tìm một người đàn ông tài giỏi, sau đó hai người bọn họ cùng nhau giúp cháu sao? Nếu người đó đã giỏi như vậy thì giao công ty này cho anh ấy và chị cháu không phải là vừa khéo luôn sao? Dù sao cháu cũng không muốn làm. Việc ở trong trường cháu còn làm không xong nữa là, mỗi ngày còn phải nghe ông giảng chuyện ở công ty cần phải làm thế này thế nọ. Cháu còn không có lấy một ngày nghỉ. Người khác nghỉ đều là thư giãn một chút còn cháu nghỉ toàn là đang học bù.”
Nói xong, Tùy Tĩnh thở dốc một chút, “Cháu tuyệt đối không vui vẻ gì cả. Cho nên công ty của ông thì tự ông đi mà giữ. Cháu không muốn, cháu tuyệt đối không muốn.”
Tùy Mị mím môi. Lúc đầu cô ta nghĩ đi lên trấn an cậu ta mấy câu, không ngờ nghe thấy Tùy Tĩnh nói như vậy, cô ta liền ngừng lại.
Tùy Tĩnh quả thực rất mệt, cô quá hiểu rõ chuyện đó, cậu ta so với cô ta còn mệt mỏi hơn.
Người trưởng thành còn có thể có chút không gian riêng của mình, còn thời gian của Tùy Tĩnh đều bị sắp xếp kín lịch.
Ông cụ Tùy trừng mắt, bình thường tính tình của ông cụ không phải rất tốt nhưng vẫn còn khá ổn, chỉ là không biết hôm nay ông cụ bị làm sao vậy, trực tiếp giơ tay tát, “Cháu lại nói nhảm thêm một câu nữa thử xem.”
Tùy Tĩnh bị tát nghiêng đầu, Tùy Mị giật nảy mình, mau chóng chạy tới, “Ông nội, ông làm gì vậy?!”
Ông cụ Tùy nhìn Tùy Tĩnh, không hề nguôi giận một chút nào, “Biến lên lầu cho ông, nếu lại nói không muốn kế thừa công ty thử xem, đến lúc đó cháu xem ông xử lý cháu như thế nào.”
Tùy Mị kéo Tùy Tĩnh, “Đi thôi A Tĩnh, chúng ta đi lên lầu. Không phải em đang mệt sao? Chúng ta đi lên nghỉ ngơi cho tử tế.”
Tùy Tĩnh chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm ông cụ Tùy một chút rồi mới đi theo Tùy Mị lên lầu.
Tùy Mị đưa Tùy Tĩnh về phòng, để cậu ta thư giãn một chút.
Thật ra mấy lời an ủi cô ta cũng không biết nói như thế nào.
Cô ta cũng đã từng từ tuổi giống như Tùy Tĩnh bước qua rồi tới bây giờ, lúc đó thời gian trôi qua cũng không dễ chịu gì cho cam.
Mỗi ngày đều phải học thêm nhiều thứ khác nhau.
Lớn lên trong một gia đình như bọn họ không phải chỉ có hưởng thụ mà còn phải gánh vác cả những trách nhiệm tương ứng.
Tùy Tĩnh tương lai là phải vào làm ở công ty nhà họ Tùy, đương nhiên cậu ta cũng phải học rất nhiều thứ.
Tùy Mị nhìn cậu ta một chút, “A Tĩnh, chị biết em không dễ chịu gì nhưng cũng không có cách nào khác, chờ em qua giai đoạn này là được rồi.”
Tùy Tĩnh ngồi trên giường không lên tiếng.
Tùy Mị suy nghĩ một chút, xoay người rời đi, nhưng vừa ra đến cửa, Tùy Tĩnh gọi cô ta một tiếng, “Chị.”
Tùy Mị a một chút, “Ừ?”
Tùy Tĩnh ngẩng đầu nhìn cô ta, “Chị có đang sống vui vẻ không?”
Tùy Mị đột nhiên mất đi ngôn ngữ.
Cô ta có đang sống vui vẻ không, chắc là cũng không vui vẻ gì.
Ăn xong bữa cơm hôm nay, trên đường trở về cô ta vẫn luôn nghĩ, bây giờ trong tay cô ta còn lại cái gì, dường như cô ta không còn gì cả.
Trì Uyên nói cho dù có ở bên cô ta, cuộc sống cũng sẽ trôi qua như một vũng nước đọng.
Cô ta liền nghĩ, nếu tính tình cô ta hoạt bát hơn chút, giống như Cố Tư như vậy, sống chẳng để bụng thì có phải cô ta cũng có thể thu hút được ánh mắt của Trì Uyên không.
Cô ta chắc là ngoan ngoãn quá, không có đặc sắc của riêng mình, cho nên mới không thể nào làm cho Trì Uyên rung động.
Tùy Mị nhìn Tùy Tĩnh, một lúc lâu sau mới nói câu, “Không vui, chị nói thật, chị không vui vẻ chút nào cả. Nhưng mà A Tĩnh à, chị cũng không có cách nào khác cả.”
Tùy Tĩnh lập tức cũng không nói chuyện.
Tùy Mị mở cửa bước ra.
Cô ta đứng ở cửa, suy nghĩ một chút rồi đi đến chỗ cầu thang.
Ông cụ Tùy chắc là vô cùng tức giận, ông cụ phải ngồi ở trên ghế sô pha thả lỏng một lúc lâu.
Sau đó ông cụ lấy điện thoại ra rồi gọi một cú điện thoại đi.
Ông cụ vừa mở miệng liền nói, “Bảo những người kia trở về hết đi, bọn họ không ở bên kia đâu, không cần chờ nữa.”
Dứt lời, ông cụ liền cúp máy.
Tùy Mị đứng dựa vào tường, mặt không biểu tình.
Một bên khác, Trì Uyên và Cố Tư rửa mặt xong thì nằm xuống. Bây giờ Cố Tư muốn ngủ là lập tức liền có thể ngủ.
Cô vừa nhắm mắt lại liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Trì Uyên vang lên.
Trì Uyên đi tới xem qua sau đó liền ngồi dậy trực tiếp nghe điện thoại, “Có chuyện gì vậy?”
Người gọi tới là Tử Thư. Giọng Tử Thư nói nhỏ, “Nhị Cáp gửi tin tới, nói là hôm qua thấy một ông chủ của ngân hàng tư nhân. Nghe nói ông chủ kia sẽ định kỳ tới kiểm tra sổ sách, hiện tại sổ sách thu chi chi tiết là do là Nhị Cáp phụ trách cho nên ông chủ kia có ra mặt gặp một chút.”
Trì Uyên ừ một chút, “Nhị Cáp có nhớ được người kia trông như thế nào không?”
Tử Thư nói, “Nhớ được, anh nói chút thời gian chúng tôi vẽ hình người này ra.”
Trì Uyên nói câu được, “Những việc này cậu tự sắp xếp đi, có chuyện gì thay đổi thì nói với tôi một câu là được.”
Cuộc gọi này cũng kết thúc ở đây, Trì Uyên từ từ đặt điện thoại xuống.
Sau đó anh không tự chủ mà cau mày lại.
Bọn họ có biết đến ông chủ mặt ngoài của ngân hàng tư nhân. Nhưng người này rõ ràng chỉ là một ông chủ bù nhìn chứ không phải là ông chủ thật sự.
Người đứng ở phía sau màn chỉ huy mọi chuyện chắc chắn là một người khác.
Bây giờ có thể tìm ra một người thì cũng xem như có tiến triển tốt.
Cố Tư nằm quay lưng về phía anh, trông như đang ngủ.
Trì Uyên giơ tay ra sờ đầu Cố Tư.
Chờ mọi thứ được giải quyết, em chắc là cũng sẽ đồng ý tái hôn nhỉ.
Trì Uyên chậm rãi nằm xuống, đột nhiên cũng có chút ngủ không được.
Anh nghĩ đến người mà Tùy Mị đưa tới bệnh viện lúc trước, người này là người ở bên phía ông cụ Tùy.
Có thể là do hôm nay có nói chuyện một lúc với Tùy Mị nên đột nhiên nhớ tới người này.
Người bên phía ông cụ Tùy…
Trì Uyên có chút ý nghĩ…
Bên kia, Cố Tư ngủ rất ngon, cô làm một giấc đến hừng đông.
Trì Uyên vẫn chưa đi, anh còn ở bên cạnh cô. Anh đang tựa vào đầu giường và gửi tin nhắn.
Cố Tư trở người nói với Trì Uyên, “Mấy giờ rồi? Sao anh còn chưa đi?”
Trì Uyên cúi đầu nhìn cô một chút, “Em dậy rồi à? Trời còn sớm lắm, ngủ thêm lát nữa dậy lại cũng được.”
Cố Tư ngước mắt nhìn điện thoại của anh, “Anh đang nhắn tin với ai mà vẻ mặt nghiêm túc như vậy?”
Trì Uyên nhìn điện thoại một chút sau đó nói, “Là cấp dưới gửi tin tới, có nói một ít chuyện.”