Chương 99 Những món nợ ấy đều nhớ kỹ trong lòng
*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Chương 99 Những món nợ ấy đều nhớ kỹ trong lòng
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên không đáp lại Cổ Tư, anh chỉ yên lặng lái xe ra ngoài.
Hai người họ cũng không đi quá xa mà đến một nhà hàng kiểu Âu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thật ra Cổ Tư ăn không quen những món Âu, cô cảm giác ăn xong mà cứ như chưa ăn vậy.
Thế nhưng bình thường Trì Uyên hay ăn món Âu, bởi vì cảm thấy bớt việc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người họ ngồi xuống, Cổ Tư nói: “Buổi chiều tôi đi mua sắm, gần đến giờ tan tầm thì tôi đến tìm anh, rồi hai chúng ta cùng về nhà tổ.”
Trì Uyên ngước lên nhìn Cổ Tư: “Được.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Họ chỉ giao lưu đội câu như thế suốt cả bữa ăn.
Trì Uyên khá bận rộn, trong lúc ăn anh đã nghe vài cuộc điện thoại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh luôn luôn nghiêm túc với công việc.
Lúc Trì Uyên nghe máy, Cổ Tư cứ nhìn anh chằm chằm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thái độ của Trì Uyên với cô giống hệt như thái độ của anh với nhân viên ở đầu dây bên kia hiện giờ.
Có thể nói một câu để giải quyết công việc thì kiên quyết không nói câu thứ hai.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Tu ru måt.
Có lẽ đối với Trì Uyên, cô và công việc không có gì khác nhau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô là người mà ông cụ Trì cưỡng ép đưa cho anh.
Hình như Trì Uyên nhận được một dự án khá lớn, sau đó anh hoàn thành dự án này như bình thường.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ừ, hình như là vậy đấy.
Nghĩ thế, Cổ Tư cảm thấy hơi khó chịu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên là người đàn ông đầu tiên của cô, hơn nữa còn là người đầu tiên cô thích.
Trước đây cô nghĩ cứ ở bên anh như thế. Trì Uyên tổng cộng nhận được ba cuộc gọi,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư cũng ăn xong bữa cơm này.
Cô đặt dao xuống rồi lau miệng: “Anh ăn tiếp đi, tôi đi trước, buổi chiều tôi đến tìm anh.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên khẽ cau mày.
Có lẽ anh cảm thấy hành động này của cô là không tôn trọng người khác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng, trong cả bữa cơm anh chỉ toàn nghe điện thoại.
Anh cũng không hề tôn trọng cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên không nói gì, Cổ Tư bèn đứng dậy: “Bữa này tôi mời.
Cổ xoay người đi ra khỏi phòng riêng, đến quầy lễ tân thanh toán chi phí.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó cô đi ra ngoài, cũng không bắt xe.
Cổ không có nơi nào rất muốn đi cả.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vì thế cô dọc theo con đường này đi về một hướng.
Cổ Tư cũng chẳng hề quen thuộc với thành phố này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bởi vì kết hôn với Trì Uyên nên cô mới đến nơi đây.
Cô vốn cho rằng mình chỉ là một cô gái sống ở thôn quê.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thật sự là không cẩn thận nhảy hơi cao, lên đến đầu cành.
Thành phượng hoàng chưa tới một năm. Cố Tư thở dài, tiếp tục đi về phía trước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không biết đi bao lâu, Cố Tư nhìn quanh, phát hiện ven đường có một tiệm đồ ngọt.
Cô đi vào đó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặt tiền của cửa tiệm không lớn, các sản phẩm đặt trong tủ bày hàng cũng không nhiều.
Cô gái ở quầy thu ngân trông có vẻ uể oải. Cửa tiệm không có khách, thoạt nhìn rất vắng vẻ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư đi chọn hai món rồi gọi trà sữa.
Cô nàng thu ngân nhận tiền rồi đi ra đằng sau pha trà sữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư cầm đồ, đến ghế cạnh cửa sổ ngồi.
Từ chỗ này có thể nhìn thấy dòng người vội vã bước đi bên ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chúng sinh đều khổ, hẳn là để chỉ những người bôn ba cực nhọc vì cuộc sống ấy.
Có Tư lại nghĩ đến ông cụ nhà họ Tùy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những người như ông cụ sống không khổ chút nào, cuộc sống của họ rất khoái hoạt.
Có điều hôm nay ông cụ đó nhìn cô với ánh mắt không hề thân thiện. *Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đồng thời cũng biểu lộ không coi trọng cô.
Thật ra, Cổ Tư cũng là người nhỏ nhen, từng món nợ đều bị cô nhớ kỹ trong lòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những việc bà Trì làm với cô lúc trước tuy cô không tranh cãi nhưng đều nhớ hết.
Có lẽ trong tiềm thức cô cũng biết sẽ có một ngày mình và Trì Uyên mỗi người một ngả.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vì vậy cô có thể đòi lại những món nợ này ở một thời điểm nào đó.
Thế nên, mặc dù cô không cố ý ghi ra nhưng tất cả đều được tính hết trong lòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô nàng chủ tiệm đưa trà sữa đến, sau đó còn đưa cho Cổ Tư một cây kem.
Cổ Tư khá bất ngờ, cô gái kia cười: “Dù sao cũng không có ai mua, tặng cho cô đấy
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Tư nói cảm ơn.
Thật ra cô vừa mới ăn cơm xong nên cũng không đói, chẳng qua đi lâu rồi, muốn tìm một chỗ ngồi nghỉ thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô nếm thử bánh ngọt, kem lẫn trà sữa.
Nói thật, hương vị cũng không tệ lắm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy trước đây cô không hay ăn uống, nhưng vẫn có thể nếm thử để biết một món ăn có ngon hay không.
Cổ Tư cúi đầu nhìn mấy món trên bàn, rồi lại nhìn mặt tiền của cửa tiệm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khung cảnh vắng tanh, cảm giác một ngày không kiếm được vài đồng.
Cổ Tư suy nghĩ, sau đó đứng lên đi đến chỗ quầy thu ngân.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô gái kia đang xem điện thoại, thấy Cố Tư đến thì ngạc nhiên: “Cô cần gì à?”
Cổ Tư mỉm cười: “Không cần, chỉ là đến trò chuyện với cô chút thôi. Này, mấy món này của cô khá ngon, sao tôi cảm thấy vắng khách thế?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô ấy sửng sốt, rồi cũng cười: “Không phải cô cảm thấy thế mà đúng là vắng khách thật”
Nhưng cô ấy cũng không là chuyện gì to tát:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”