Hai mắt cô đều sắp trợn ra, nhìn về phía bà cụ Nguyễn, “Bà, bà ơi, cháu, việc này…”
Những người còn lại trong nhà họ Nguyễn không có biểu hiện gì khác lạ cả.
Rõ ràng là họ đã biết kế hoạch của bà cụ từ lâu.
Bà cụ bật cười ha ha, thực sự khiến Cố Tư không biết phải nói thế nào ra những lời từ chối kia.
Nếu bà cụ gấp gáp như vậy, giờ mà trực tiếp nói thẳng mấy lời không vui, liệu có bị đánh hay không đây?
Cố Tư hơi bối rối, “Chuyện này…”
Bà cụ cười, “Nếu không có ý kiến gì thì cứ quyết định như vậy đi. Mọi người xem thử, con bé này giờ vào hộ khẩu nhà ai đây.”
Bà cụ vừa dứt lời, phía nhà lớn lên tiếng trước, “Con không có con gái, vào hộ khẩu nhà con đi.”
Phía nhà ba cũng nở nụ cười, “Như anh cả cũng nói rồi, con cũng không có con gái.”
Cố Tư không hiểu thói quen của nhà họ Nguyễn là gì. Cô rất nghèo cũng không có gì trong tay, tất cả tài sản đều là lúc ly hôn Trì Uyên đưa cho cô.
Nhà họ Nguyễn cũng nên xem thường những điều đó mới đúng.
Sao những người này lại coi mình là miếng bánh ngọt đắt hàng vậy.
Cố Tư vội vàng vung tay lên, “Việc này, cho cháu nói một câu, điều kiện gia đình cháu không tốt lắm. Với cả con người cháu ấy mà, có rất nhiều tật xấu…”
Bà cụ nắm chặt tay Cố Tư, “Đứa nhỏ này, bà lão này không có hứng thú với mấy chuyện khác của cháu. Bà chính là thích con người cháu như vậy, cháu đừng có suy nghĩ nhiều quá.”
Đây là người sẽ làm bà nội của chính mình, cô có thể không suy nghĩ nhiều sao.
Bà cụ Nguyễn không thảo luận với Cố Tư, và bà nói thẳng với phía nhà ba, “Vậy thì cho vào hộ khẩu bên nhà ba. A Phong của nhà ba và Tiểu Tư bằng tuổi nhau, hai đứa có thể có thể có chủ đề chung để nói. “
Ông Ba nhà họ Nguyễn nhanh chóng nói được, còn bà Ba ở đằng kia nghiêng người nói: “Ôi trời, tôi luôn muốn có một đứa con gái, cái bụng này không chịu sinh, không ngờ ông trời có mắt”.
Cố Tư chỉ biết cười ha ha, ha ha, lại ha ha. Đây là ý gì đây trời.
Đây có phải là nhất định phải cho cô một cặp ba mẹ?
Ba mẹ trên trời rơi xuống cứ như vậy mà xuất hiện, bọn họ vẫn là nhà giàu có, làm sao cảm thấy cứ như vậy không thực tế chút nào.
Bà ba nhìn tuổi còn trẻ, nét mặt tươi cười.
Bà đi tới, chạm vào đầu của Cố Tư, “Con bé này, trước đây không biết đã phải trải qua bao nhiêu chuyện.”
Cố Tư chớp mắt, không biết phải phản ứng lại như thế nào cho tốt.
Nếu cô từ chối, nhà họ Nguyễn chắc chắn sẽ mất mặt, mà chính cô cũng có vẻ quá không biết điều gì là tốt hay xấu.
Nhưng là nếu đồng ý, trong lòng cô thật là không thoải mái.
Sao mà lại thành người một nhà luôn thế này.
Cô vốn không hề có ý định này chút nào.
Bà cụ nháy mắt với người làm bên cạnh, người làm vội vàng cầm lấy một chiếc hộp.
Bà cụ nhận lấy rồi quay mặt sang hướng Cố Tư, “Tiểu Tư, đây là quà gặp mặt do bà chuẩn bị cho cháu. Từ nay chúng ta sẽ là một gia đình.”
Cố Tư đầu óc vẫn xoay mòng mòng, thấy bà cụ muốn tặng thứ gì đó nên vội xua tay, “Không, không, cháu không thể nhận được, món quà trước kia đã quý trọng lắm rồi, cháu thật sự… “
“Haizz.” Bà cụ nắm lấy tay Cố Tư, “Đây là bà cho cháu, cháu từ chối làm gì chứ? Chúng ta sau này đều là người cùng một nhà, nên không cần để ý đến mấy lời khách sáo như thế này”.
Người làm đến để giúp mở chiếc hộp, đó là một chiếc vòng tay, màu tím. Cố Tư cũng không nhìn ra nó được làm từ gì.
Nhưng nghĩ đến đây là quà do bà cụ Nguyễn tặng, chắc chắn cũng không phải là cái gì giá rẻ.
Bà cụ mang vòng tay đến và trực tiếp đeo nó cho Cố Tư.
Cố Tư nhìn chằm chằm vào thứ trên cổ tay mình, vẻ mặt có chút phức tạp.
Nhà họ Trì luôn muốn đuổi cô ấy ra ngoài khỏi nhà, nhưng bây giờ nhà họ Nguyễn lại kéo cô ấy vào cửa.
Điều này thực sự là một việc đầy mỉa mai.
Bà ba ở đằng kia cũng mở miệng nói: “Con nhận đi, đây là chút tấm lòng của bà nội. Từ nay về sau con cũng xem như là người nhà họ Nguyễn chúng ta. Đừng khách sáo với chúng ta như vậy.”
Biểu cảm trên mặt của Cố Tư không biết là đang khóc hay đang cười.
Người nhà họ Nguyễn làm như không nhìn thấy liền đưa cô đi dùng bữa.
Phòng ăn của nhà họ Nguyễn rất lớn, cũng không khác mấy như khi bên nhà họ Trì tập trung lại với nhau, thậm chí người còn nhiều hơn.
Cố Tư không thể nhận ra quá nhiều người cùng một lúc, vì vậy cô ấy chỉ ngồi xuống với bà cụ.
Ban đầu cô hơi đói, nhưng bây giờ lại không có cảm giác thèm ăn.
Những người trong nhà họ Nguyễn rất vui mừng, lúc đầu họ hỏi Cố Tư về một số chuyện trong quá khứ, và mọi người đều ngầm tránh chủ đề về nhà họ Trì.
Cố Tư cũng biết rằng họ đều là những người biết giữ ý, lúc nói chuyện rất cẩn thận.
Có một người đàn ông ngồi cạnh cô, người này thỉnh thoảng lại xùy xùy một tiếng khi Cố Tư nói.
Cố Tư quay đầu lại và nhìn anh ta hai lần, anh ta không để ý đến Cố Tư. Nói cách khác, trên mặt anh ta mang theo chút khinh thường, anh ta khinh thường việc nhìn cô lấy một cái.
Cố Tư không nhìn nữa. Tiếng chế nhạo của người đàn ông kia không nhỏ, Cố Tư không tin rằng những người còn lại trong nhà họ Nguyễn không nghe thấy.
Nhưng mọi người xem như không có chuyện gì xảy ra cả.
Cố Tư chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy gì.
Bữa ăn có chút hụt hẫng, trong lòng Cố Tư rối như tơ vò, không quá thoải mái nhưng cô không thể nói ra.
Đợi đến khi cơm nước xong xuôi, liền cùng bà cụ Nguyễn lên lầu tán gẫu.
Lần này không có những người khác, chỉ có Cố Tư và bà cụ. Hai người đi đến phòng của bà cụ.
Vừa vào phòng, điện thoại di động của Cố Tư đổ chuông.
Cố Tư hít một hơi dài rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra nhấc trước mặt bà cụ Nguyễn.
Cô thậm chí còn chưa nhìn thấy tên của ai được hiển thị trên điện thoại.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng của Trì Uyên vang lên từ đầu dây bên kia, “Cố Tư à?”
Cố Tư nói, “Trì Uyên.”
Giọng cô cố ý to hơn, bà cụ Nguyễn quay đầu nhìn sang.
Trì Uyên hỏi: “Bên phía em còn chưa kết thúc sao? Anh đứng ở trước cửa nhà em lâu lắm rồi, em còn chưa về nữa.”
Cố Tư nói, “Anh ở cửa nhà em sao? Anh đang đợi em à, em về ngay đây.”
Bà cụ Nguyễn sửng sốt, nhìn Cố Tư, “Là Trì Uyên sao?”
Cố Tư vội vàng gật đầu, “Đúng, đúng vậy, anh ấy đang ở trước cửa nhà con, có lẽ là anh ấy tìm con có việc.”
Bà cụ đưa tay ra, “Đưa đây nào, để bà nói chuyện với cậu ấy.”
Cố Tư sửng sốt, nhưng cô cũng đưa điện thoại cho bà cụ. Bà cụ Nguyễn nói vào điện thoại, “Trì Uyên à, cháu tìm Tiểu Tư có chuyện gì vậy.”
Trì Uyên không biết nên trả lời như thế nào, bà cụ cười ha hả, “Vậy cháu qua đây đi, mấy ngày rồi bà cũng không gặp cháu. Đến đây đi.”
Cố Tư chớp mắt, mím miệng và không nói gì.
Sau vài giây nữa, bà cụ ậm ừ rồi trả điện thoại cho Cố Tư, “Cháu nói chuyện với Trì Uyên đi, cậu ấy sẽ tới đây ngay.”
Cố Tư im lặng thở dài và trả lời điện thoại, “Trì Uyên, anh đi qua đây sao.”
Trì Uyên ở phía bên kia liền cười, “Anh đi qua đi, anh biết bây giờ em có chút khó xử, anh đi qua, em có thể tự nhiên hơn một chút.”
Nhưng Cố Tư rõ ràng là muốn nhờ vào cú điện thoại này mà rời khỏi đây.
Trì Uyên nhẹ nhàng nói, “Đừng lo lắng, anh sẽ qua ngay.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Cố Tư không thể làm gì hơn, đặt điện thoại xuống, cười gượng với bà cụ Nguyễn.
Bà cụ Nguyễn lấy album ảnh ra và giới thiệu họ với Cố Tư.
Thì ra người đàn ông ngồi bên cạnh cô vừa rồi là cậu chủ của nhà ba, Nguyễn Thừa Phong.
Cố Tư nghĩ về phản ứng của cậu ba Nguyễn vào lúc đó, có lẽ vì anh ta không hài lòng với việc Cố Tư vào hộ khẩu nhà ba.
Thật ra, chính bản thân Cố tư cũng không hài lòng. Khó khăn lắm mới được trở thành một người tự do tự tại, làm sao bây giờ cô lại có nguyên một gia đình lớn như thế này.
Sau khi xem ảnh chụp với bà cụ Nguyễn một lúc, Trì Uyên cũng đi tới đó.