Chương 312
Cố Tư lúc đầu chỉ đê ý tới đuôi váy, cúi đầu cầm váy lên, vô ý bị Trì Uyên đỡ lấy.
sau đó bị Trì Uyên nắm tay cô cũng chưa phản ứng kịp, chỉ tới khi bị nắm tay đi được vài bước, rời khỏi bàn ăn, cô mới chợt nhận ra trạng thái hiện tại của mình và Trì Uyên dường như có gì đó không đúng.
Toàn bộ biểu bảo cũng lạnh theo.
Cố Tư nhìn Trì Uyên, giọng điệu nghiêm túc: “anh ngoan ngoãn một chút, Trì Uyên đừng giở trò.”
Trì Uyên không có biểu cảm gì: “giở trò gì chứ, chỉ là sợ em đi không vững”
Tùy Mị đứng sau cùng nhưng nhìn biểu cảm của Trì Uyên rất rõ ràng.
Người đàn ông này tuy trên mặt không có gì, nhưng trong mắt lại toàn là ý cười.
Cố Tư không giỏi quan sát mọi người như Tùy Mị, nhìn chằm chằm Trì Uyên rồi trực tiếp bước ra ngoài.
Quả nhiên có một phòng trà ở sân sau khá rộng, lúc này cũng không có ai.
Có một người phục vụ canh gác phòng trà, thấy Trì Uyên đi tới, anh ta nhanh chóng dẫn bọn họ vào một chỗ ngồi bên trong một chút.
sau đó hỏi bọn họ muốn uống trà gì
Cố Tư không có hiểu biết gì về trà, suy nghĩ một chút rồi nói: “trà hoa hồng”
Chương Tự Chi vẫy vẫy tay: “giống như cô ấy”
Trì Uyên cũng không hỏi Tùy Mị, tự mình ra quyết định: “đều gống nhau hết đi”
Người phục vụ nhanh chóng đáp lại rồi lui xuống.
Cố Tư dựa vào ghế và vươn vai, nói với Chương Tự Chi: “ thực sự là rất nhàm chán.”
Trì Uyên cười bắt chuyện: “Bởi vì em không có mục đích, khi tới đấy em sẽ tự nhiên cảm thấy nhàm chán, nhưng nhiều người thực sự cho rằng đây là một cơ hội hiếm có và họ muốn nắm bắt từng phút từng giây.”
ví dụ những người ở bàn rượu lúc nãy.
Những người Bình thường không thường xuyên có thể gặp mặt, bây giờ ở đây lại có thể chào hỏi gặp gỡ, không biết sau buổi tiệc này có thể thúc đẩy bao nhiêu hợp tác thương mại.
Cố Tư nghe thấy liền liếc mắt nhìn Trì Uyên: “sao anh không ở lại đó”
Tùy Mị cũng nhìn Trì Uyên, thực ra theo ý của Tùy Mị, cô ta cũng cảm thấy Trì Uyên ở lại bên đó sẽ tốt hơn
Công ty của Trì Uyên kinh doanh đa dạng, đương nhiên cần quan hệ, nay có cơ hội tốt để mở rộng quan hệ.
Trên bàn rượu là dễ lôi kéo quan hệ nhất.
Trì Uyên nhìn Cố Tư: “em đến đây rồi, anh ở bên đó làm gì”
Cố Tư cười lạnh giống như đã quen với Trì Uyên như vậy.
cô hứ hứ hai cái, người đàn ông này đúng là đê tiện.
Trước đây cô mong đợi Trì Uyên, Trì Uyên lại thấy cô rất phiền
Xem xem bây giờ cô buông tay, anh lại thấy không thích ứng được.
Chương Tự Chi bên cạnh phản ứng rõ ràng hơn: “ý gì vậy, anh không yên tâm khi tiểu Tư ở cùng với tôi sao”
Trì Uyên vẫn nhìn Cố Tư không trả lời câu hỏi của Chương Tự Chi
Tùy Mị bên cạnh mím môi không nhìn ai.
Cô ta không biết bản thân mình nên có phản ứng thế nào mới tốt.
thực ra trước đây không cần biết đó là một dịp như lần này, hay là một dịp trọng đại hơn lần này.
Cô ta là đều có thể điều chỉnh bầu không khí và là người có thể kiểm soát các chủ đề trò chuyện.
Chủ đề của cuộc trò chuyện đều xoay quanh cô ấy.
Chỉ có điều những chuyện này, khi gặp Cố Tư sẽ luôn bị ảnh hưởng.
Chỉ ngồi với Cố Tư vài lần, chủ đề này chưa bao giờ xoay quanh cô ta và cô ta cũng cũng bị mất quyền chủ động.
Khi gặp Cố Tư, cô ta luôn trở thành người bị động nhất.
Luôn là người không được chú.