Lệ Minh Viễn không nhiều lời, chỉ nói: "Tranh đấu âm thầm của nhà họ Lệ, nhà họ Lục và nhà họ Tần đều dựa vào bản lĩnh! Tần Thiên... người khác không biết chúng ta cùng nhau lớn lên, trong lòng tôi hiểu rất rõ, rất sâu sắc cách sống của cậu. Trên bề mặt cậu không tranh lại được với nhà họ Lục, nhưng trên thực tế... cậu tuyệt đối sẽ không chịu thiệt"
Tần Thiên sắp khóc rồi.
Quả thực hối hận lúc đầu không nên nói. "Con mẹ nó... quả thực hối hận khi nói với anh những chuyện này! Bây giờ anh cũng nhìn trúng miếng thịt này rồi, tôi sợ đến cả mẩu vụn của xương tôi cũng không nhặt được rồi!" "Cho dù cậu không nói, đến lúc đó tôi cũng sẽ biết... chẳng qua là vụn xương tôi có thể để lại cho cậu."
Nếu như thật sự có ngày đó, Lệ Minh Viễn cảm thấy mấy thứ đồ thừa đều có thể ném lại cho Tần Thiên.
Anh ngại phiền phức, hơn nữa cô nhóc cũng không có bản lĩnh kinh doanh.
Tần Thiên không khỏi nhíu nhíu mày: “Cái này là anh nói đó, đừng đến lúc đó vụn xương cũng không để lại cho tôi!" "Nói những chuyện này vẫn còn hơi sớm... Kỷ Vân Như nếu đã dám dốc toàn lực, làm ra hành động lớn như vậy, ít nhất cũng nắm được hiệu suất thành công trên một nửa, vậy cho nên Kỷ Vân Tiêu chưa chắc sẽ chết."
Tô Noãn Tâm bưng mặt, từ phòng bếp đi ra liền nghe thấy cái tên Kỷ Vân Tiêu.
Không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Chú, chú đang nói chuyện cùng ai vậy, còn có Kỷ Vân Tiêu là ai thế?"
Cái tên này thật lạ là rất dễ nghe.
Vân Tiêu... cảm giác nhìn ở trên đỉnh đám mây.
Đầu kia điện thoại, Tần Thiên nghe thấy tiếng của Tô Noãn Tâm, líu lo vài tiếng: “Cô vợ nhỏ nhà anh vậy mà vẫn ở đó, đêm qua ngủ lại ở chỗ anh đúng không?"
Tên này đêm qua diễm phúc to nha!
Đúng là sâu.
Cuộc đời lần đầu tiên bị người ta hắt nước bẩn lên người.
Lệ Minh Viễn giương mày: "Noãn Tâm nấu mì cho tôi. ăn cơm đi, nói sau." "Được rồi, không làm phiền thế giới hai người nữa."
Ngắt điện thoại, Lệ Minh Viễn nhìn bát mì được trang trí trước mặt, bên trên còn có một quả trứng. Mở miệng trả lời câu hỏi của Tô Noãn Tâm: “Là điện thoại của Tần Thiên." "Ồ... Chú buổi trưa chưa ăn cơm, đói xỉu rồi đi, mau ăn "Um."
Lệ Minh Viễn cầm đũa, ăn một miếng mì, cảm thầy mùi vị cũng không tệ.
Tô Noãn Tâm đi học nửa ngày, cũng mệt rồi, chống cắm ngồi đối diện Lệ Minh Viễn, nhìn anh ăn mì.
Trong đầu nghĩ, dáng vẻ cô học được hôm nay đều là bắt chước từ những người có tiền này.
Dáng vẻ này ở trên người anh ta dường như đã có từ lúc nhỏ.
Đột nhiên người trước mắt hỏi cô: "Lúc nào thì quay về đoàn phim?" Tô Noãn Tâm không chút để ý chống cằm trả lời: “Đoàn phim có chút xa, tôi này ăn xong cơm liền quay về, nếu không thì sáng sớm mai quay về." "Buổi tối để tài xế đưa cô về." "Ừm... chú thấy mì ngon không?" "Không tệ lắm." "Haha... Học từ mẹ em đó, sinh nhật chủ là khi nào vậy? Đến lúc đó để mẹ em nấu cho chú bát mì trường thọ, tay nghề nấu mì trường thọ của mẹ em là học từ bà ngoại, thực sự rất ngon! Sinh nhật em mỗi năm, mẹ em đều sẽ nấu cho em một bát... em ăn ngay cả nước canh cũng không để lại, rất là ngon." "Được." "Là ngày nào vậy?" Trong lòng Tô Tâm Noãn thầm cầu nguyện, nhất định phải là ngày sau khi cô quay xong phim nhận được thù lao!
Như vậy thì cô mới có thể dùng tiền của mình mua món quà tặng cho anh!
Lệ Minh Viễn giương mày: "Vẫn còn sớm, sinh nhật vào tháng 12.
Tô Noãn Tâm lập tức thờ phào nhẹ nhõm.
Lê Minh Viên nhìn nét mặt đó của cô, thản nhiên nói: “Như trút được gánh nặng?" "Ể... Chủ nhận ra sao!"