Đó là đãi ngộ của vợ tương lai, à không… vợ tương lai cũng không có đãi ngộ đó.
Ba mươi nghìn tỷ không phải số tiền mà mỗi gia tộc có thể tùy tiện động đến.
Đọc nhanh ở VietWriter
Trong lúc nhất thời không dái dám ra tay giúp đỡ.
Lan Duệ suýt chút nữa bị đánh chết.
Lòng anh ta tràn đầy tuyệt vọng quát” “Dừng tay! Ông đây đầu hàng là được chứ gì!”
Tô Noãn Tâm cười lạnh nói: “Đầu hàng còn dám xưng ông đây? Ai cho anh cái lá gan đó vậy, đánh, tiếp tục đánh! Người dám đánh phụ nữ chắc chỉ có anh thôi! Trong nhà anh không có phụ nữ sao? Nếu chị gái Lan Bảo Khiết của anh ra ngoài bị người ta tát cho, con mẹ nó anh chịu được sao?”
Hơn nữa Dương Ánh Mai còn là người từng bị tổn thương trong lòng.
Đọc nhanh ở VietWriter
Không giống như người bình thường.
Bắt nạt người như vậy không sợ bị trời phạt sao?
Loại người này phải đánh đến khi có bóng ma tâm lý mới thôi.
Nếu không không biết anh ta sẽ còn hại bao nhiêu người nữa đâu.
Hai anh em nhà họ Tiêu cũng lửa giận ngập lòng.
Lúc này hai người cũng đánh không chú ý hạ thủ lưu tình.
Lan Duệ là một người đàn ông cao lớn, suýt chút nữa là đã bị đánh bật khóc luôn r Khuôn mặt đã sưng tấy lên thành cái đầu lợn, cơ thể cũng bị thương không ít.
Cả người trông vô cùng thảm thương không nỡ nhìn thẳng.
Tiêu Bảo Dương vẫn muốn tiếp tục đánh, nhưng bị Tiêu Bảo Vỹ kéo lại và nói: “Anh … đủ rồi, nếu còn tiếp tục đánh sẽ mất mạng đấy”
Hứa Bảo Châu cũng xông ra nói: “Tô Noãn Tâm … mau lên đừng để cho anh ta đi, tốt xấu gì thì Lan Duệ cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lan, nếu anh ta bị giết, ngay cả Lệ Minh Viễn cũng gánh vác không nổi đâu…”
Tất nhiên Tô Noãn Tâm biết điều đó, cô cũng cảm thấy là đã được được rồi.
Thấy Tiêu Bảo Vỹ không kéo trúng, nên bước tới kéo Tiêu Bảo Dương đi: “Anh Tiêu, đủ rồi … anh sẽ làm cho chị Ánh Mai sợ đấy”
Quả nhiên Tiêu Bảo Dương nghe xong thì liếc nhìn Dương Ánh Mai một cái.
Thì nhìn thấy Dương Ánh Mai đang nhìn bọn họ với đôi mắt trống rỗng … và đứng đó với sắc mặt tái nhợt.
Tiêu Bảo Dương ngay lập tức dừng tay lại và đi về phía cô ấy, ôm chặt cô ấy vào trong lòng.
“Ánh Mai đừng sợ … anh không có đánh chết anh ta đâu … đừng sợ: Dương Ánh Mai cảm nhận được cánh tay Tiêu Bảo Dương ôm lấy mình đang run rẩy lên.
Cô ấy lặng lẽ khóc, rồi vòng tay qua eo anh ta, lắc lắc đầu.
Cô ấy không sao.
Chỉ là cô ấy đột nhiên nhớ tới … cơn ác mộng mà mười năm trước cô ấy đã phải trải qua.
Hơn một chục cái tát liên tiếp giáng lên mặt, cho đến cuối cùng cả khuôn mặt đều đã bị sưng lên như cái đầu heo vẫn chưa được buông tha.
Phần bụng đã bị đá rất nhiều cái.
Cuối cùng, bạn thân nhất cũng dùng chân dậm chân vào mặt… nhổ nước bọt lên người và nói những câu lăng nhục.
Tiêu Bảo Dương nghe tin cô ấy xảy ra chuyện rồi, liền từ nước ngoài về ngay trong đêm, sau khi nhìn thấy cô ấy, anh ta cũng ôm lấy cô ấy với hai cánh tay không ngừng run rẩy như bây giờ.
Sau này, những người đã làm tổn thương cô ấy không bao giờ xuất hiện thêm lần nào nữa.
Về phần sau này bọn họ đi đâu, cô ấy cũng không biết, cũng chưa từng hỏi qua.