Chương 391: Nợ nần chồng chất cũng phải mua cho bằng được
Chỉ cần chủ nhà cô thích thì cô sẽ đi mượn, mà mượn tiền rồi thì phải mua cho bằng được! “15 tỷ!” Lại là một người đàn ông khác tăng giá. Tô Noãn Tâm cảm giác mình sắp điên rồi. Cảm giác như toàn bộ não mình đều đang sục sôi máu nóng lên rồi. “16 tỷ 500 triệu!”
Lúc này cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là mua chiếc đồng hồ cực kì hợp với khí chất của chú. nhà cô về cho chú đeo.
Về việc trị giá bao nhiêu tiền, có mua được hay không... thì đã chẳng còn quan trọng nữa rồi. “18 tỷ!” Lại có người tăng giá. Tôi chửi chết ông cố nội nhà mấy người! Suýt chút nữa Tô Noãn Tâm đã chửi ra miệng rồi. Cô hít sâu một hơi rồi nói: "19 tỷ rưỡi!” (21 tỷ!”. "22 tỷ rưỡi!” “24 tỷ!”. “25 tỷ rưỡi!” (27 tỷ!”.
29 tỷ 999 triệu 997 nghìn!” Sau khi Tô Noãn Tâm hét câu này xong thì cả gương mặt cô đỏ bừng đến phát nóng luôn. Cả người có giống như đang chọc tiết gà vậy đó.
Người đàn ông trung niên vẫn luôn hét giá từ nay đến giờ sau khi nghe thấy con số này thì không khỏi sững sờ nói: “Cô nhóc, con số này là có ý gì vậy?”
Không phải đã nói mỗi lần tăng là 1 tỷ rưỡi sao?
Nghe xong Tô Noãn Tâm chỉ mỉm cười và nói: “Cảm ơn chú đây đã giúp cháu nâng giá trị của chiếc đồng hồ này lên giá này... Cháu định mua chiếc đồng hồ này để tặng quà sinh nhật cho một người, mong rằng chú ấy luôn luôn thuận lợi... cả đời bình an suôn sẻ, không có tai họa cũng không gặp khó khăn”
“Hay! Hay cho câu luôn luôn thuận lợi, cả đời bình an, không có tai họa cũng không gặp khó khăn... Nếu đã như vậy rồi thì dù tôi đã trồng phát thèm với chiếc đồng hồ này từ lâu rồi, nhưng nể tình tấm lòng thành của cô đây nên tôi sẽ để lại cho cô”
Tô Noãn Tâm hào phóng cúi đầu hành lễ với ông ta: “Cảm ơn chú, người tốt ắt sẽ nhận được hồi báo, mong chú luôn mạnh khỏe”.
Người đàn ông trung niên gật đầu, cũng không nói gì nữa. “Vậy chiếc đồng hồ này đã thuộc về cô đây rồi!”. Tô Noãn Tâm gật đầu nói: “Cảm ơn”
Câu nói kia của cô nhóc vẫn còn đang lẩn quẩn trong đầu của Lệ Minh Viên đang ngồi ở hàng ghế phía trước. Mong rằng chú ấy luôn luôn thuận lợi, cả đời bình an, không có tai họa cũng không gặp khó khăn.
Chỉ có cảm giác là trái tim anh lúc này giống như đang bị một thứ gì đó lấp đầy vậy.
Mặc dù cô nhóc kia không quan tâm đến anh... nhưng lại gửi đến anh một lời chúc phúc dễ nghe nhất trên thế gian này.
Trải qua ba đời ba kiếp mới gặp được hạnh phúc, mới gặp được cô. Những chữ này không khỏi hiện lên trong đầu Lệ Minh Viễn. Lâm Xuân Mạn ngồi bên cạnh Tô Noãn Tâm đã kinh ngạc tới mức không thốt nên lời luôn rồi.
Rất lâu sau cô ấy mới nhịn không được mà nhỏ tiếng thì thầm vào tai của cô: “Noãn Tâm... cậu có nhiều tiền như vậy cơ à?”
“Ừm... tớ không có”. “Vậy mà... cậu vẫn mua à?”
"Tớ thấy nếu chú đeo chiếc đồng hồ đó lên chắc chắn sẽ đẹp cực kì... nên mới mua, Xuân Mạn... lát nữa cậu cho tớ vay ít tiền đi, phần còn lại tớ sẽ tìm chị Ngô giúp tớ..”
Mặc dù số tiền phí đại diện đó sẽ không được trả nhanh như vậy đâu nhưng sẽ được trả trong thời gian ngắn thôi.
Cô không sợ vất vả, nên cô có thể đi quay nhiều quảng cáo hơn nữa... Sau khi quay xong những cảnh khác thì cũng có thể từ từ trả lại... Hơn nữa chú có đưa cho cô mấy tấm thẻ, trong đó đều là tiền tiêu vặt của cô cả.
Tiền trong thẻ đủ để trang trải cho phí sinh hoạt hằng ngày của cô rồi, nên thiếu nợ một chút cũng không sao.
Trong lòng Tô Noãn Tâm rất không tự tin khi nghĩ theo cách này...
Lâm Xuân Mạn dở khóc dở cười nói: “Noãn Tâm, cậu vung tiền mạnh thật đấy... Nhưng cậu cũng thật sự làm khó tớ rồi, dường như tiền tiêu vặt tháng nào của tớ tớ cũng xài hết hết sạch... Nhưng có mẹ tớ ở đây mà, mẹ... chúng ta cho Noãn Tâm mượn chút tiền được không?”
Bà Lâm cười nói: “Noãn Tâm còn thiếu bao nhiêu đấy, dì Lâm cũng không còn nhiều lắm đâu, nhưng mười mấy tỷ thì dì vẫn có thể cho cháu mượn được”
“Dù cho con mượn 15 tỷ đi... Số còn lại thì cháu sẽ tự tìm cách sau ạ” “Được, vậy dù cho cháu mượn 15 tỷ, chuyển qua thẻ cháu nhé..”