Mục lục
Chú Là Của Em - Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé - Tô Noãn Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********
Cô nhóc không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói của cô cũng nhỏ hơn, thậm chí còn trở nên rất khó chịu với anh.

Hai người đều ngầm hiểu lúc này nếu ngủ chung một giường thì thật sự không thoải mái, hơn nữa sợ là cả đêm không ngủ được.

Nhưng dù không ngủ chung giường nhưng đêm đó cả hai người đều mất ngủ.


Tô Noãn Tâm trở về nhà, Tô Ngọc Mỹ mở cửa cho cô, gần như vô thức nhìn về phía sau cô, hỏi cô: “Minh Viễn đầu? Hai người không cùng nhau trở về sao?"
Tô Noãn Tâm che mặt cười nói: “Tối nay chú về nhà ngủ rồi, ngày mai sẽ đến.

Tô Ngọc Mỹ nhìn cô che mặt, ánh mắt đầy xuân sắc, không biết nên cười hay nên khóc: “Các con đây là “Mẹ đừng hỏi, người ta ngại ngùng.

“Được rồi, không hỏi, không hỏi.

Nhưng mà điều làm Tô Ngọc Mỹ không hiểu là, không phải hai người này đã luôn ngủ cùng một giường sao, sao tự nhiên em lại xấu hổ vậy.

Nhưng mà bà không biết hai người này còn thần kỳ hơn, bình thường yêu trước rồi mới quan hệ.

Nhưng mà thứ tự của hai thứ này bị đảo ngược, khi ra ngoài xem phim thì mới bất chợt bắt gặp hương vị của tình yêu.

Cả hai đều là hai người có ít kinh nghiệm yêu đương, một người không tự nhiên mà người kia cũng không tự nhiên.

Cho đến khi tắm rửa sạch sẽ, nằm xuống giường, Tô Noãn Tâm mới che mặt lăn trên giường, không có ngủ được.

Ôi trời ơi, chú đã chủ động hôn cô.


Mặc dù cô đã tự mình đưa môi qua, nhưng chủ đã chủ động giữ sau đầu cô và đẩy nó về phía trước.

Làm gì bây giờ, thật ngại quá
Chuông tin nhắn điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Đó là tin nhắn của chú, hỏi: “Em đã ngủ chưa?”
Mặt Tô Noãn Tâm đỏ bừng, đọc mấy chữ này mấy lần, mới ngượng ngùng đáp lại: “Vẫn chưa “Không ngủ được?” "Um..." “Tại sao?” Anh cũng không ngủ được.

“Đang suy nghĩ về một số chuyện.” “Em nghĩ gì?” “Em đang nghĩ tại sao chú lại đột ngột hôn em.” “Anh cũng đang suy nghĩ về một số chuyện.

“Chú nghĩ cái gì?” “Đang suy nghĩ tại sao đột nhiên em lại đưa mặt qua
Thì ra chú thấy cô đột nhiên đưa mặt qua còn tưởng cô đòi hôn nên mới chủ động hôn cô? “Xấu hổ?” “Chú, còn chú thì sao?” “Anh cũng được...!“Vậy tại sao chú không thể ngủ?” “Cảm giác hơi kỳ lạ “Có gì kỳ lạ?” “Không biết..

Vì sao thấy kỳ lạ vậy?
Chỗ nào kỳ lạ?
Có phải là chủ có cảm thấy tồi tệ không?
Tô Noãn Tâm nghĩ lung tung một hồi liền gọi điện thoại cho Tần Thiên.


Tần Thiên vừa đi hát với bạn bè trong KTV và uống một chút rượu.

Đúng lúc này, trên đường về nhà thì anh ta hơi bất ngờ khi nhận được điện thoại của Tô Noãn Tâm.

“Cô nhóc không yêu đương với Lệ Minh Viễn đi, sao lại gọi cho tôi?” “Ừm, chú về nhà rồi!” “Buổi tối không ngủ cùng nhau nữa?” “Hôm nay, không có.

“Có nghĩa là trước đây đều có?” “Đúng vậy, đêm nào tôi cũng ôm chủ ngủ!” Cho anh ta nhiều chuyện, ngược cẩu độc thân như anh ta chết luôn.

Khóe miệng Tần Thiên giật giật: “Cô đặc biệt gọi cho tôi ngược đãi cẩu độc thân?” “Không phải anh Tần, tôi có chuyện muốn hỏi anh.

“Cái gì?” “Chú của tôi, trước đây đã từng yêu đương chưa?” “Sao cô không tự mình hỏi anh ta đi?" “Chủ không chịu nói.

Tần Thiên nhưởng mày nói: “Vậy cô cho rằng đã có hay chưa?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK