Chương 657: Tôi Cũng Cần Bán Thảm Ư Là Tôi Thảm Hại Thật
Quả thực bà cụ Lệ rất hy vọng Tô Noãn Tâm có thể thuận lợi gả vào nhà họ Lê.
Với tư cách là một người phụ nữ được bao nuôi, bởi vì có con trai mà được chuyển sang chính thức nên bản thân bà không có gia thế gì.
Trong tương lai, nếu một cô gái con nhà giàu vào làm bà chủ nhà họ Lệ, tuyệt đối sẽ ép bà đến không thể thở nổi.
Nhưng nếu là Tô Noãn Tâm có gia cảnh nghèo khó như vậy, sẽ không gây được sóng gió nào lên đầu bà.
Từ trước đến nay, cô nhóc đó cũng coi như nể tình đổi với bà...!Cho tiền lì xì cũng nhận, cũng sẽ vui vẻ mà gọi bà một tiếng bà nội.
Ngay tại thời điểm này, bà cụ Lệ sẽ không chủ động khơi mào bất kỳ xung đột nào với Tô Noãn Tâm.
Làm sao ông cụ Lệ lại không hiểu được tâm tư nhỏ bé của người kề cạnh chăn gối với mình?
Ông già này vẫn còn đủ thông minh.
Hai mắt ông lim dim, nhưởng mày nói: "Vậy tôi quay lại trả lời?" “Thì ông cứ quay lại trả lời bừa gì đó đi, còn hơn là để yên, nếu không người ngoài không biết còn cho rằng nhà họ Lệ chúng ta không quan tâm đến người cháu dâu là diễn viên này đấy!"
Vốn là ông đây cũng không thèm!
Nhưng mà, cho cháu dâu bé bỏng này chút mặt mũi cũng được, dù sao cũng không dễ dàng gì để hầu hạ lão già này nhiều năm như vậy.
.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Chỉ cần là việc không quá đáng, ông vẫn sẵn sàng cho gười phụ nữ đã đầu gối tay ấp với mình bao nhiêu năm thể diện.
Nhưng nói đến chuyện lớn của gia tộc, cái bà cụ Lệ thổi gió bên gối này cũng chẳng có ích lợi gì.
Từ trong xương cốt, ông cụ Lệ quả là một người khôn khéo.
Yên lặng ở dưới bình luận của Tô Noãn Tâm, trả lời một chữ: "Được."
Sau đó đi lướt Facebook.
Càng lướt lại càng cảm thấy mình thực sự không theo kịp thời đại.
Có rất nhiều nhà văn học, danh nhân, chuyên gia thư pháp trên Facebook...!Thậm chí cả tác giả viết tiểu thuyết võ hiệp cổ trang mà hồi còn trẻ yêu thích nhất cũng có mặt trên Facebook.
Vì vậy, ông càng ngày càng thấy hứng thú với Facebook, ở nhà cũng không buồn chán nữa, không phải ngày ngày gây phiền toái cho Lệ Minh Viễn.
Hầu hết thời gian đều cầm điện thoại di động bấm bấm bấm.
Những lời mà bà cụ Lệ ở bên cạnh nói hàng ngày đều trở thành...!Ông già, chú ý đến đôi mắt của ông đi.
Bên kia, Tô Noãn Tâm nhìn thấy câu trả lời, trực tiếp vui vé.
“Lúc trước ông nội còn không thừa nhận tôi đâu! Cũng không biết chú đã nói gì với ông ấy, hiện tại xem ra thái độ của ông đối với tôi không tệ lắm."
Mặt mũi Mộ Diệc Thần tràn đầy hâm mộ nói: "Điều đáng sợ nhất không phải là bị cái gì mà tổng giám đốc bá đạo xem trọng, mà điều đáng sợ nhất là bị người trong nhà tổng giám đốc bá đạo chấp nhận! Điều này quá khiến người ta ghét!"
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: "Tất cả đều là công lao của chú tôi...!Trước đây ông lão này chưa từng đồng ý cho tôi và chú kết hôn."
Mộ Diệc Thần nhắc nhở cô: "Cô Tô, xin hãy chú ý dáng vẻ của mình đi, khoé miệng cũng cười lệch cả ra rồi! Cô phải nhớ rằng chút nữa còn cần phải bán thảm! Bằng không, nếu như tổng giám đốc Lệ còn tức giận, cô sẽ chịu không nổi đâu.”
Tô Noãn Tâm lập tức không cười nổi nữa, tiếp tục lăn lộn ở trên giường: "Tôi cần phải bán thảm sao...!Là tôi thảm hại thật sự, tôi còn gầy nhiều như thế! Quầng mắt còn thâm nặng như vậy...!Tôi đã phải bôi kem mắt ít nhiều mới được như vậy đó!” “À mà, quên nói cho cô biết.
Buổi chiều chị Ngô gọi điện cho tôi nói có mấy công ty quảng cáo, đều là công ty có thương hiệu nổi tiếng, muốn tìm cô làm người đại diện đó!"
Hai mắt Tô Noãn Tâm sáng lên nói: "Thật vậy sao...!cho nên xem như là tôi gặp họa được phúc à?”
Sau khi thảm hại như vậy, còn có thể kiếm được tiền? “Xem chứ! Hoàn toàn xem là vậy! Fans hâm mộ đã tăng đến vài triệu người, và độ phổ biến trên Facebook cũng lan rộng.
Ngay cả khi những người khác chưa bắt đầu xem diễn xuất của cô, họ vẫn nhớ đến có người như cô! Vì vậy, cô Tô, cô có muốn chọn một vài quảng cáo để làm không?" “Muốn! Tôi muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để cho chủ nhà tôi!" Lệ Minh Viền vừa đi tới cửa, tình cờ nghe được một câu như vậy.
Khuôn mặt u ám ban đầu, theo bản năng trở nên nhẹ nhàng hơn..