Ngược lại những kẻ không có lợi cho cô ta, thì cô ta chẳng coi là cái thá gì cải!”
Đọc nhanh ở VietWriter
Đầu dây bên kia, người phụ nữ cười khẩy nói: “Tôi sớm đã biết rồi, nên mới chẳng bao giờ tìm đến Kỷ Vân Như! Đâu giống với các người, từng người từng người một đều như kẻ ngốc bám lấy cô ta, nếu như không có quý bà đài các, quyền quý chơi đùa với cô ta thì liệu cô ta có thể có địa vị cao như hiện giờ hay sao?”
“Bây giờ nói những lời này thì có ích gì hả? Không phải cô vẫn luôn muốn giết Tô Noãn Tâm sao? Còn chờ gì nữa, mau ra tay đi!”
“Câm miệng! Tôi cần phải làm gì không cần cô phải đến chỉ bảo! Cô cho rằng có thể dễ dàng giết Tô Noãn Tâm như vậy sao?”
Đọc nhanh ở VietWriter
Nếu dễ dàng bị giết như vậy thì cô ta đã sớm hành động rồi!
Đâu đến mức như bây giờ, cô ta phải trốn chui trốn nhủi, không dám ra ngoài gặp người!
Lan Bảo Khiết hai mắt đỏ hoe nói: “Cô cần gì? Tôi sẽ giúp cô!!”
“Tôi cần người giúp tôi dẫn kẻ luôn bí mật ở bên cạnh bảo vệ Tô Noãn Tâm đi! Nếu không thì sẽ rất khó có cơ hội xuống tay!”
“Tôi có thể làm! Tôi giúp cô! Cô còn cần những gì đều có thể nói cho tôi, chỉ cần cô có thẻ giết được Tô Noãn Tâm thì tôi nhất định sẽ phối hợp với cô”
Nghe thấy vậy, người phụ nữ ở đầu dây bên kia trực tiếp mỉm cười.
“Lan Bảo Khiết ơi là Lan Bảo Khiết, cái cảm giác bị một con khốn lớn lên từ khu nhà ổ chuột bay lên đầu cành làm phượng hoàng kia chèn ép khắp nơi đó, cô cũng đã rõ ràng được nó có mùi vị như thế nào”
không còn được nhìn thấy ánh sáng nữa rồi, nhưng tôi lại có thể đấy!”
Ảnh khiêu dâm bay đầy trời….
Khuôn mặt Tân Viên méo mó vì tức giận, cô ta hét vào điện thoại: “Cô câm miệng “Được thôi, tôi sẽ không chọc vào chỗ đau của cô nữa, dù sao thì hiện giờ mục đích của hai chúng ta cũng khác nhau, thay vì nói những điều này thì không bằng nhanh chóng bàn bạc làm thế nào để giết được Tô Noãn Tâm, khiến cho cô ta biến mất hoàn toàn trên thế giới này!
Cô ta có một ý niệm cố chấp trong lòng, bản thân cô ta không sống được cũng chẳng sao, thế nhưng nhất định Tô Noãn Tâm phải chết.
Hãy cùng nhau xuống địa ngục đi!
Lan Bảo Khiết cau mày nói: “Khó như vậy sao?”