Nhìn thấy cái roi sắp sửa đánh vào mông của mình một lần nữa, Tô Noãn Tâm theo phản xạ mà giơ tay che cái mông của mình. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để cảm nhận sự đau đớn từ bàn tay của mình. Nhưng sự đau đớn trong tưởng tượng đó đã không xuất hiện.
Tô Noãn Tâm không kìm được mà quay đầu lại. Sau đó, cô nhìn thấy chú của cô vậy mà lại có thể bắt được cái roi. Có lẽ là vì quá đau nên khuôn mặt của anh nhăn lại và biểu cảm trên mặt rất xấu xí. Tô Ngọc Mỹ lập tức sững sờ và nói: "Minh Viễn. Ôi, cháu ngăn cản làm cái gì vậy? Nếu bị cái roi này đánh vào thì có thể đau đến mức muốn chết đấy
Lệ Minh Viễn cười khổ và nói: "Dì Tô không lo lắng rằng Noãn Tâm sẽ đau sao?"
Thật sự là đau quá. Vậy mà cô nhóc này đã bị đánh nhiều như thế rồi.
Lúc này, Lệ Minh Viễn cũng đã áy náy muốn chết, nhưng mà anh lại cảm thấy lương tâm cắn rứt nhiều hơn. Anh thật sự là đã mắng oan cô nhóc này rồi.
Nghĩ đến lúc trước, khi cô nhóc uống quá nhiều, tuy rằng cũng thích nói nhảm, nhưng ít nhất cũng sẽ không bạo lực như vậy, sẽ không đánh nhau đến mức vỡ đầu chảy máu và làm cho nhà cửa người ta trở nên bừa bộn.
Khuôn mặt của Tô Ngọc Mỹ lộ ra vẻ đau lòng mà nhìn tay của anh, bà nói: "Dì chỉ là muốn làm cho con bé sợ hãi một chút mà thôi. Khi cái roi được giơ lên cao, đợi đến khi bị đánh trúng rồi thì lực của nó mới được thu lại. Nhưng lực này còn chưa được thu lại thì cháu đã bắt lấy nó rồi, nên bây giờ chắc chắn là cháu đang cảm thấy rất đau”
Tô Noãn Tâm không kìm được mà chớp mắt một cái. Hả, tại sao chú của cô lại phải đỡ lấy cái roi giúp cô chứ? Mẹ cô không phải đã nói. rằng tối hôm qua cô đã gây ra cho anh rất nhiều chuyện phiền phức rồi sao?
Tuy là cô không nhớ rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có thể khiến cho một người phụ nữ dịu dàng như mẹ cô đã tức giận đến mức có hành động dùng roi quất người khác thì những chuyện mà cô đã gây ra chắc chắn là rất phiền phức.
Lệ Minh Viễn buông cái roi ra, hai tay của anh đã đau đến mức tê dại.
Anh mở bàn tay ra thì nhìn thấy lòng bàn tay của mình đã nổi lên bọt nước.
Tô Ngọc Mỹ nói với vẻ mặt đau lòng: "Ôi, cái này phải làm sao bây giờ? Minh Viễn, cháu chờ một chút, dì sẽ đi tìm thuốc mỡ cho cháu ngay"
Lệ Minh Viễn cười khổ và nói: "Dì Tô, dì đừng lo lắng quá. Cháu không sao đâu."
Nếu như không có anh bắt lấy cái roi thì người phải bôi thuốc chính là cô nhóc này.
Da của lòng bàn tay con người đều rất dày, vậy mà bây giờ lại có thể bị đánh cho thành như thế này.
Cô nhóc này đã bị đánh rất nhiều vào mông. Cho nên có lẽ là có rất nhiều vết đỏ ở trên mông của cô.
Trong lòng anh tràn đầy áy náy, anh nhìn cô nhóc và nói: "Em có đau không?"
Tô Noãn Tâm chớp mắt và nói: "Đau a." "Em còn nhớ rõ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?" Tô Noãn Tâm ngơ ngác và lắc đầu nói: "Em không nhớ gì cả." "Em không nhớ gì sao. Vậy thì quên đi, em đứng dậy đi." "Hả? Mẹ của em không phải nói là em đã gây ra cho chú chuyện phiền phức gì đó sao? Chú không trách mắng em sao?" "Sau này em phải ngoan ngoãn hơn nhé. Còn lần này thì quên đi."
Chết tiệt!
Có thể làm cho mẹ của cô tức giận như vậy thì chắc chắn không phải là chuyện nhỏ rồi. Vậy mà chú lại bảo cô quên đi ư?
Còn nói với cô bằng một giọng điệu dịu dàng như vậy nữa chứ.
Khuôn mặt của Tô Noãn Tâm lộ ra vẻ sợ hãi, cô nói: sự quên nó đi ư? Không sao đâu. Da của em rất "Chú, thật dày. Hồi còn nhỏ, khi em đã làm sai chuyện gì đó, mẹ của em cũng dùng roi quất em như thế này, quất xong thì sẽ nhớ lâu, để lần sau không bao giờ dám tái phạm nữa.
Nghe cô nói như vậy, Lệ Minh Viễn càng cảm thấy đau lòng hơn.
Anh đột nhiên đi đến, vươn tay kéo cô đứng lên từ dưới đất và nói: "Anh đã nói là quên đi rồi cho nên em cứ quên đi." Lúc này, Tô Noãn Tâm mới tin tưởng rằng người chú này thật sự không tính toán với cô nữa.
Cô vội vàng nói với vẻ mặt nịnh nọt: "Chú ơi, em ngoan rồi. Lần sau em không dám làm như thế nữa đâu!"
Đúng lúc đó, Tô Ngọc Mỹ lấy thuốc mỡ ra và đưa cho Lệ Minh Viễn, rồi nói: "Minh Viễn à, cháu mau lấy một ít thuốc để bổi đi."
Lệ Minh Viễn lại nắm lấy cổ tay của Tô Noãn Tâm và kéo cô đi lên tầng, anh nói: "Đi thôi, đi lên tầng. Anh sẽ bồi thuốc cho em.