Lúc này Ngô Thu mới cười nói: "Ừ, tới rồi! Nghe Mộ Diệc Thần nói hôm nay em hoàn thành bộ phim, chị đưa mọi người đến đây chúc mừng."
Vốn Mộ Diệc Thần cũng định đến đoàn phim cùng mọi người, nhưng có Lệ Minh Viễn ở bên nên Tô Noãn Tâm không cho cô ấy đi theo.
Dù sao thì trời cũng có tuyết rơi rồi, rất lạnh. Tô Noãn Tâm cười nói: "Chủ nhà em cũng ở đây!"
Lúc này Ngô Thu mới nhìn thấy Lệ Minh Viễn đang đứng trong góc quan sát.
Lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên nói: "Anh... anh Lê cũng tới rồi sao."
Lệ Minh Viễn nhìn về phía cô ấy, nhàn nhạt gật đầu nói: "Ừm... được một lúc rồi, có bữa ăn đêm nhẹ, chắc là sắp tới rồi, đã đến rồi thì chúng ta cùng nhau ăn mừng đi."
Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Oa! Noãn Tâm, chủ nhà cậu thật chu đáo! Còn có bữa ăn đêm nhẹ để chúc mừng nữa!"
Ngô Thu cười nói: "Anh Lệ có tâm quá, vậy chúng ta cùng nhau ăn mừng đi! Mừng bộ phim Tết đầu tiên mà Noãn Tâm diễn đã thuận lợi hoàn thành!"
Đạo diễn Khương ở một bên giật giật khỏe miệng... nhân vật chính còn chưa có kiểu mừng đóng máy như vậy!
Nhưng Ngô Thu thực sự đã đến.
Đạo diễn Khương lắng lặng liếc nhìn Dương Tiêu Nam, liền nhìn thấy nhóc đó đang đứng yên như khúc gỗ.
Anh ta không nhịn được nói: "Quản Lý Ngô, đã lâu không gặp!"
Ngô Thu cười nói: "Chào đạo diễn Khương, cảm ơn anh đã quan tâm đến nghệ sĩ của chúng tôi." "Đây là việc mà tôi nên làm, khách sáo cái gì... con bé này rất chăm chỉ, có ý chí, có tương lai!"
Ngô Thu khi nghe xong liền cười vui vẻ, nói: "Đây là một em gái được chú trọng bồi dưỡng trong tương lai của phòng làm việc chúng tôi, đạo diễn Khương, nếu có thể lọt vào mắt xanh của anh thì bộ phim sau lại có thể hợp tác tiếp!" "Để cô bé này đóng vai phụ thì đúng là vùi dập cô ấy... xem bộ phim sau có kịch bản nữ chính nào phù hợp hay không, nhưng cũng không vội, để sau rồi nói!"
Vậy là muốn để Noãn Tâm diễn nữ chính phim điện ảnh sao?
Đạo diễn đánh giá cao quá rồi, không cẩn thận còn có thể giành được giải thưởng khi còn nhỏ!
Ngô Thu vui muốn điên. "Có lời này của đạo diễn Khương, tôi có thể yên tâm rồi! Kỳ Sương, còn không mau qua đây gặp người quen cũ?"
Động tác ôm Minh Dao của Bạch Kỳ Sương cứng lại.
Bước tới với nụ cười gượng gạo, tháo khẩu trang trên mặt xuống nói: "Đạo diễn Khương... đã lâu không gặp.
Xung quanh, Dương Tiêu Nam, Tiêu Bảo Vỹ và một số diễn viên gạo cội không khỏi sửng sốt.
Chết tiệt! Chết tiệt!
Bạch Kỳ Sương!
Ngay cả đạo diễn Khương cũng bị doạ sợ, đứng ngây ngốc ở đó, một lúc sau mới nói: "Sao lại là cô... tôi hiểu rồi, thảo nào... thì ra người dẫn dắt cô nhóc đó chính là cô, chính cô đã dạy kỹ năng diễn xuất cho cô ấy!” “Còn có một bé gái... hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy!” “Như vậy thì mọi việc đều rõ ràng rồi... bằng không cô nhóc Tô Noãn Tâm còn trẻ, sao có thể có kỹ thuật diễn xuất thành thục như vậy được!"
Bạch Kỳ Sương cười khổ: "Đạo diễn Khương, để anh chê cười rồi... kỹ năng diễn xuất của Noãn Tâm vẫn cần phải luyện thêm"
Đạo diễn Khương nhưởng mày nói: "Như vậy là... trở lại rồi?"
Bạch Kỳ Sương lắc đầu nói: "Vẫn chưa, đang hợp tác cùng Ngô Thu để cùng nhau dẫn dắt các diễn viên mới." "Sau này không định đóng phim nữa sao?" "Không biết... nhưng tạm thời không muốn xuất hiện trên màn hình." "Thật đáng tiếc “... Thôi bỏ đi, tôi biết mấy người đều có khó khăn, không thèm ép mấy người nữa... trong làng giải trí này càng ngày càng khó tìm được nữ diễn viên tốt... nếu có thể trở lại thì trở lại đi. Nếu không quay lại được thì cũng đành thôi... giúp bồi dưỡng vài người mới cũng không tồi."