“Ân Vô Tà! Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn!”
Đọc nhanh ở VietWriter
“Ha… Thằng nhóc cậu không muốn giúp tôi thì thôi, còn muốn ngăn cản tôi! Dựa vào cái gì chứ? Tôi không chịu, người tôi đã nhìn trúng, tôi muốn theo đuổi! Theo đuổi được mới thôi!”
“Nhóc con và mẹ em ấy không thích cậu”
“Cậu cảm thấy là vì cái gì?”
Đọc nhanh ở VietWriter
“Bởi vì cậu lỗ mãng, không đáng tin cậy!”
“Phi, tôi là hạng người gì, cậu còn không rõ ràng sao? Người bạn gái nào mà tôi qua lại mà không phải thật lòng hết?”
“Sau đó tại sao lại bị người ta đá?”
“Đó là bởi vì tôi không muốn kết hôn! Tuổi tác của bọn họ đã cao cho nên muốn kết hôn, mà tôi thì theo chủ nghĩa độc thân, nhưng mà nếu như là Tô Ngọc Mỹ thid tôi rất vui lòng kết hôn… Dù sao loại người hiền lương thục nữ như chị ấy, đối xử với người bên cạnh rất ôn nhu…Cảm giác nếu mà chị ấy cũng đối xử với tôi như thế, cuộc sống này sẽ tốt biết bao… Cho dù sống hết cả đời như vậy thì tôi cũng cam lòng”
“Ha… vấn đề bây giờ là dì tô không vui”
cũng không phải thích thằng nhóc cậu!”
“Tôi cũng không hoan nghênh cậu.”
“Vậy thằng nhóc cậu cũng phải chịu, dù sao ân cứu mạng lớn hơn trời..”.
“Tại sao Kỷ vân tiêu không tỉnh được?”
“Muốn biết?”
“Thích phí Iời?”
“Trước khi về nước, đại khái tôi có thể hiểu rõ… quả thật bọn họ đã nghiên cứu ra được một chút gì đó, nhưng thuốc thang khó kiếm, còn phải cần lượng thuốc thang khổng lồ, nếu mà có thể cứu sống được thì chính là hiền nhân”
“Cho dù Kỷ Vân Như có bỏ một đống tiền, tiếp tục đập không ngừng thì hy vọng cũng cực kỳ mong manh”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Nhỏ bé nhưng cũng không có nghĩa là không có”