Chương 748: Nhiếp Hạo Em Không Cần Anh Bảo Vệ Em
**********
Chương 748: Nhiếp Hạo, em không cần anh bảo vệ em
Roi quất lên người rất đau, nhưng Nhiếp Hạo lại không rên một tiếng, vẫn giữ nụ cười trên môi.
Cuối cùng cô ta đánh mệt mỏi, đột nhiên vẫy tay kêu mọi người lui ra, chỉ còn lại mình mình ngồi bên cạnh anh, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm vào anh, cắn môi nói: “Anh không đau hả?”
Nhiếp Hạo rũ mi mắt, nói: “Đau thì sao? Em sẽ đau lòng anh à?” “Nếu anh không đối nghịch với tôi thì sao tôi lại đối xử với anh như thế? Nhiếp Hạo, anh hãy nhớ cho kỹ, ban đầu đôi tay của tôi còn sạch sẽ, chưa từng dính một mạng người, vì anh mà từ hồi tôi còn chưa hiểu biết gì, trên tay tôi đã có mấy chục cái mạng người.
“Chúng đáng chết.
“Nhưng tay tôi đã không còn sạch sẽ.
Nhiếp Hạo, đều là anh nợ tôi.” “Ừ, anh nợ em.”
Thấy anh chịu nói chuyện, Kỷ Vân Như kh lưng khẽ hôn lên môi anh, giọng dịu dàng nói: “Hạo, lần cuối cùng được không? Em tha thứ cho anh lần cuối cùng, sau này anh chỉ nghe lời em thôi, được không?”
Nhìn đôi mắt đó, Nhiếp Hạo không thể từ chối.
Khỏe môi anh cong lên, đôi mắt si mê nhìn cô ta: “Ừ.” “Ngoan...!đây là phần thưởng dành cho anh.
Anh mặc cho cô ta chạm vào thân thể bị đánh đến mức da tróc thịt bong của mình, khơi mào tình dục, cho anh sự sung sướng lộ liễu mà xưa nay chưa từng có.
Nhiếp Hạo rất hưởng thụ mỗi thời khắc được ở bên Kỷ Vân Như.
Suy cho cùng thì cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ đáng thương mà thôi.
Thực ra đa số những lúc đều là cô ta cần, anh không ham thích, nhưng mỗi lần cô ta đều mạnh miệng nói là phần thưởng dành cho anh, mà anh cũng vui vẻ tiếp nhận.
Sau khi xong việc, cô ta vội vã rời đi, chẳng buồn nhìn anh lấy một lần.
Bởi vì lần này đã là cảnh cáo cuối cùng.
Thấy cô bé khóc thút thít trước mặt mình, sắp sửa nhào lên người mình, giọng Nhiếp Hạo lạnh lùng: “Đừng lại đây, cách tôi xa một chút, trên người tôi bẩn.
“Em không sợ bẩn, em muốn lại gần anh.
Em biết đây là lần cuối cùng, sau này anh sẽ không quan tâm em nữa.
Nói rồi, cô bé đã nằm lên người anh, tiếp tục khóc oa oa.
Biết nước mắt chảy vào vết thương máu thịt lẫn lộn có cảm giác thế nào không? Không thể nghi ngờ là xát muối lên vết thương.
Nhiếp Hạo đau tới mức khỏe miệng run rẩy, nhưng vẫn không đẩy cô bé ra.
Đành vậy, cứ như vậy đi.
Chờ Minh Dao khóc xong, cổ họng cô bé đều khàn.
“Nhiếp Hạo, em không cần anh bảo vệ em, sau này anh hãy khỏe mạnh, được không?”
Cổ họng Nhiếp Hạo nghẹn ngào: “Ừ”
Nếu hồi nhỏ bằng tuổi em mà gặp được em thì tốt biết mấy, một cô bé đáng yêu thế này, anh sẽ không nỡ bỏ rơi cô.
Anh sẽ bảo vệ cô bé lớn lên.
Tiếc rằng...!anh đã già rồi, không thể chịu thêm tổn thương nào nữa.
Ánh mắt Nhiếp Hạo buồn bã, nhắm mắt lại.
Minh Dao kêu xe cứu thương, mãi tới khi anh được khiêng lên xe cứu thương, cô bé mới xoay người rời đi.
Tại sao?
Mình sẽ sống.
Thế giới này thật u tối.
Bởi vì còn có mẹ.
Không có mình, mẹ sẽ không thể sống nổi, còn có sự tỷ tốt với mình biết bao...!
Trời còn sớm, chiếc xe tông trúng lan can vẫn còn ở chỗ cũ, cửa xe cũng không đóng.
Minh Dao trèo lên xe, lấy ba lô và di động của mình rời đi, không ngoảnh đầu lại.
Bóng dáng nho nhỏ của cô bé đi trên đường cái trông rất quái dị..